hồn lạc giữa thế gian hiện đại

Chương 4: Tai Họa Văn Phòng Và Sự Hiểu Nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Thảo Vy đi làm với tâm trạng vừa hứng khởi vừa hồi hộp. Cô tự nhủ: “Hôm nay sẽ là ngày Minh Kha… thử một thử thách văn minh hiện đại thật sự.”

Minh Kha đứng trước cửa văn phòng, mặc bộ vest mà Thảo Vy mua cho anh để phù hợp với môi trường công sở. Anh nghiêm túc chỉnh lại cà vạt, cúi chào lễ phép mọi người đi qua. Đa phần đồng nghiệp nhìn anh với ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa buồn cười.

“Chào mọi người, ta là Minh Kha,” anh nói, giọng trầm, dứt khoát. “Ta đến đây để… học cách sống trong thế giới hiện đại.”

Một đồng nghiệp trẻ cười khúc khích: “Ồ, thế giới hiện đại sao? Anh chuẩn bị sẵn “cẩm nang sống” chưa?”

Minh Kha nghiêm nghị: “Ta sẽ không cần cẩm nang… nếu có Thảo Vy chỉ dẫn.”

Ngay khi Thảo Vy vừa mỉm cười khích lệ, tai họa đầu tiên ập đến: máy in tự dưng nhảy giấy liên tục, bấm nút thì không dừng. Minh Kha tưởng đó là “thế lực ma quái xâm nhập”, hốt hoảng dùng tay vẫy vẫy trước máy, rồi la lên:

“Ái chà! Thế lực này… đang chống lại ta!”

Cả văn phòng vừa sợ vừa cười. Thảo Vy chạy đến, cố gắng trấn an: “Không phải ma đâu, chỉ là máy in thôi! Nhấn nút stop này!”

Minh Kha nghiêng người, cẩn thận nhấn nút theo hướng dẫn. Máy in dừng lại, anh thở phào. Nhưng chưa kịp vui mừng, chiếc ghế xoay của Thảo Vy trượt văng ra sau khi cô ngồi, khiến cô la lên. Minh Kha vội nhảy tới, giữ cô khỏi ngã, trong lúc cả phòng vẫn cười rộn ràng.

Thảo Vy đỏ mặt, nói nhỏ: “Anh… không cần cứu tôi mỗi lần tôi bị vấp đâu, mà…”

Minh Kha nghiêm nghị nhìn cô: “Ta chỉ muốn… bảo vệ cô.” Giọng anh dịu đi, ánh mắt ấm áp. Thảo Vy không nhịn được, mỉm cười: “Ừ… tôi biết. Cảm ơn anh.”

Buổi trưa, Minh Kha còn gặp thử thách khác: ăn trưa ở căn tin văn phòng. Anh ngồi nghiêm chỉnh, đũa trên tay như đang cầm kiếm, nhìn món ăn hiện đại đầy màu sắc, bối rối. Một đồng nghiệp trêu:

“Anh ăn kiểu thời phong kiến à?”

Minh Kha nhún vai: “Ta vẫn giữ phép tắc. Ăn uống nghiêm chỉnh là điều quan trọng.”

Thảo Vy vừa cười vừa gắp cho anh một miếng: “Cứ thử đi, không sao đâu.”

Minh Kha chạm đũa vào món ăn, nhưng vừa nhai vừa cau mày: “Mùi vị… lạ lắm, nhưng… ngon.”

Trong khoảnh khắc đó, Thảo Vy cảm nhận rõ ràng: Minh Kha không chỉ vụng về với thế giới hiện đại, mà còn chân thành và quan tâm cô đến từng chi tiết nhỏ. Cô mỉm cười, cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng.

Chiều đến, khi văn phòng yên tĩnh, Minh Kha đứng cạnh Thảo Vy, giọng trầm ấm:

“Ta biết mình còn nhiều điều chưa hiểu… nhưng nếu có cô bên cạnh, ta sẽ cố gắng.”

Thảo Vy nhìn anh, tim đập nhanh: “Ta… cũng vậy. Anh là hồn ma, nhưng lại khiến tôi cảm thấy… an toàn.”

Và thế là, qua những “tai họa văn phòng” hài hước, Minh Kha và Thảo Vy dần hiểu nhau hơn, tình cảm giữa họ vừa phát triển vừa nhẹ nhàng, ngọt ngào, xen lẫn những tiếng cười bất ngờ trong cuộc sống hiện đại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×