hồn lạc giữa thế gian hiện đại

Chương 3: Minh Kha Và Thế Giới Mạng Xã Hội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Thảo Vy chuẩn bị tinh thần cho “bài học quan trọng” nhất: mạng xã hội. Cô biết, đây sẽ là thử thách lớn nhất với Minh Kha – một hồn ma phong kiến nghiêm túc, chưa từng tiếp xúc với thế giới hiện đại kỹ thuật số.

“Anh hãy nhìn vào màn hình này,” Thảo Vy nói, đưa cho Minh Kha chiếc điện thoại thông minh. “Đây là Facebook, Instagram… và TikTok. Nó giúp người ta kết nối, chia sẻ, và… giải trí.”

Minh Kha nghiêm nghị, gật đầu. “Ta hiểu. Nói cách khác, đây là nơi để… nhìn thấy thế giới của người sống?”

“Đúng rồi,” Thảo Vy mỉm cười. “Vậy đầu tiên, anh hãy thử đăng một bức ảnh của mình.”

Minh Kha cau mày, nhìn vào gương mặt mình trên camera. Anh nghiêm chỉnh tạo dáng theo phong cách quý tộc: đứng thẳng lưng, tay đặt trước ngực, mắt nhìn xa xăm. Thảo Vy vừa muốn cười vừa không dám, sợ anh nhận ra.

“Anh… trông như sắp đi dự yến tiệc hoàng gia,” cô thốt lên. Minh Kha liếc cô nghiêm nghị: “Ta vẫn nghiêm túc, sao cô lại cười?”

Chưa kịp xử lý, điện thoại rung liên tục. Một loạt thông báo từ bạn bè và các “like” trên mạng xã hội hiện ra, khiến Minh Kha trợn mắt: “Cái… gì thế này? Cả thế giới quan tâm đến ta sao?”

Thảo Vy ôm bụng cười: “Đó là… like và comment. Người ta khen hoặc bình luận về bức ảnh của anh.”

Minh Kha lúng túng nhìn vào màn hình, rồi thốt lên: “Người sống thật… kỳ lạ. Họ nhìn một bức ảnh mà… phát biểu ý kiến?”

Thảo Vy bật cười: “Chưa hết đâu, anh sẽ còn thấy chuyện còn… hài hước hơn.”

Ngay hôm sau, Minh Kha quyết định thử live stream, muốn chia sẻ “ngày sống với Thảo Vy”. Anh nghiêm trang kể về cách đi thang máy, cách dùng điện thoại, và cả việc nấu mì gói.

Kết quả: khán giả xem stream vừa cười phá lên, vừa thả hàng trăm comment trêu chọc: “Hồn ma cute quá!”, “Anh mặc đồ cổ đại mà dùng điện thoại, đỉnh thật!”

Minh Kha lắc đầu, vừa bối rối vừa hãnh diện: “Ta chỉ muốn… chia sẻ kiến thức phong kiến thôi mà, sao họ cười hoài?”

Thảo Vy nắm tay anh, cười khẽ: “Họ cười vì anh… đáng yêu quá mức. Nhưng em nghĩ… anh không cần hiểu tất cả đâu. Chỉ cần làm chính mình là được.”

Minh Kha nhìn cô, ánh mắt dịu lại. Lần đầu tiên, giữa những tình huống hài hước, anh cảm nhận được một cảm giác gần gũi, ấm áp, khác hẳn sự nghiêm nghị bấy lâu.

Cuối ngày, khi căn nhà yên tĩnh, Minh Kha đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố hiện đại. Anh thầm nghĩ: “Thế giới này phức tạp, nhưng… có cô Thảo Vy ở bên, ta không còn sợ hãi nữa.”

Và từ khoảnh khắc ấy, những ngày tháng sau sẽ là hành trình vừa vui nhộn vừa ngọt ngào, khi Minh Kha dần hiểu thế giới hiện đại, còn Thảo Vy dần mở lòng với hồn ma vụng về nhưng chân thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×