hồn ma không ngủ của tình yêu

Chương 1: Lam Viên và Người Gác Cổng Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mười giờ sáng, ánh nắng sớm bị chặn lại bởi tán cây cổ thụ già cỗi, khiến con đường lát đá dẫn vào Lam Viên chìm trong bóng râm mát lạnh. Chiếc SUV màu trắng của Linh dừng lại trước cánh cổng sắt rỉ sét, nơi dây leo chằng chịt bóp nghẹt huy hiệu dòng họ đã bị lãng quên. Lam Viên, cái tên mỹ miều đó, là một biệt thự kiến trúc Pháp cổ, được xây dựng từ đầu thế kỷ , nằm cô độc trên vách đá nhìn thẳng ra biển.

Linh bước xuống xe. Cô là một kiến trúc sư, một người phụ nữ của thế kỷ , người tin vào cấu trúc bền vững và những phép tính khoa học, chứ không phải những lời đồn đại ma mị mà người môi giới đã cố gắng kể để làm khó việc bán nhà. Đôi mắt cô không nhìn thấy ma mị hay truyền thuyết, mà chỉ thấy một công trình bị bỏ quên cần được hồi sinh, một kiệt tác kiến trúc đang thoi thóp. Hợp đồng đã ký, khoản tiền lớn đã chi, đây không chỉ là một dự án – đây là khởi đầu mới sau những mệt mỏi và đổ vỡ nơi thành phố ồn ào. Linh vuốt ve bản vẽ trên tay, hình dung những bức tường mục nát này sẽ sớm lại khoác lên mình lớp áo trang nhã, đúng như vẻ đẹp vốn có của nó.

Lam Viên rộng lớn và im lìm, toát lên vẻ đẹp u buồn nhưng cũng đầy kiêu hãnh của một quý cô bị lãng quên. Cánh cửa gỗ sồi đóng kín, lớp sơn bong tróc như những vết sẹo thời gian không thể che giấu. Linh dùng chiếc chìa khóa cổ, nặng trịch và lạnh ngắt, mở cửa. Bản lề kêu rít lên một tiếng dài, đau đớn, như thể căn nhà đang lên tiếng phản đối sự xâm nhập.

Ngay tại bậc tam cấp, một cơn rùng mình lạ lùng chạy dọc sống lưng Linh. Nó không giống cảm giác lạnh của độ ẩm ven biển, mà là cảm giác bị quan sát, bị một đôi mắt vô hình nào đó đánh giá cô từ đầu đến chân. Kèm theo đó là một mùi hương hoa lài nhè nhẹ thoảng qua, ngọt ngào nhưng cũng đầy u uất, rồi biến mất ngay lập tức. Cô hít sâu một hơi, tự nhủ rằng đó chỉ là hiệu ứng tâm lý của những câu chuyện ma quỷ cô đã nghe từ người môi giới hoặc do nấm mốc cũ kỹ.

Khi cô đang cố gắng di chuyển những tấm bạt che bụi bẩn trong phòng khách chính, nơi một lò sưởi đá cẩm thạch đã nhuốm màu đen kịt, một giọng nói trầm ấm, cuốn hút vang lên từ phía cửa sổ.

"Cô là Linh, chủ nhân mới của Lam Viên?"

Linh quay lại, bất ngờ bắt gặp một người đàn ông đang đứng bên ngoài hàng rào đá thấp. Anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc sơ mi linen màu xanh rêu giản dị, tay cầm một cuốn sách cũ dày cộp, bìa đã ngả màu. Vẻ ngoài Khôi vừa lịch lãm, vừa mang một nét phong trần của người thường xuyên tiếp xúc với lịch sử và bụi thời gian. Đôi mắt anh sâu thẳm như chứa đựng cả ngàn câu chuyện chưa kể, và nụ cười lại mang một chút gì đó buồn bã, day dứt.

Linh mỉm cười, cảm thấy một sự rung động không thể lý giải, như thể cô đã tìm kiếm anh ta từ rất lâu rồi, một sự kết nối ngay lập tức mà cô không thể lý giải bằng logic. "Vâng, tôi là Linh. Rất vui được gặp anh. Anh là hàng xóm?"

Khôi bước tới gần hàng rào hơn, ánh mắt anh ta lướt qua Linh, rồi dừng lại thật lâu trên căn biệt thự. "Tôi là Khôi, nhà sử học nhỏ bé của vùng này. Tôi sống ở ngôi nhà gỗ đối diện từ bé. Rất mừng vì có người muốn cứu Lam Viên. Nhưng cô phải biết, cô Linh, Lam Viên không chỉ có gạch đá và vữa vôi. Nó có những ký ức... và những vết thương. Những vết thương ấy không dễ lành đâu, nhất là vết thương từ tình yêu."

Lời nói của Khôi khiến Linh hơi sững lại. Cô chưa từng nghe một kiến trúc sư nào nói về công trình của mình bằng từ "vết thương tình yêu" cả. Linh nhíu mày, sự thực tế trong cô bị thách thức bởi sự bí ẩn trong lời nói của Khôi.

"Tôi chỉ là một kiến trúc sư, Khôi. Tôi chuyên chữa lành những vết thương vật lý thôi," Linh trả lời, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng và lý trí. "Tôi tin vào cấu trúc và sự phục hồi. Những câu chuyện truyền thuyết sẽ chỉ làm tăng giá trị lịch sử của nó."

Khôi chỉ cười nhẹ, nụ cười đó vừa thân thiện, vừa giấu một điều gì đó mà Linh không thể chạm tới. Anh đưa mắt nhìn Lam Viên một lần nữa, lần này ánh mắt anh tràn đầy sự tiếc nuối và thấu hiểu. "Cô Linh, hãy cẩn thận với Lam Viên. Khi cô đào sâu vào nó, cô không chỉ đào ra những viên gạch mục nát. Cô sẽ đào ra những điều mà người ta đã cố gắng chôn vùi. Chúc cô may mắn."

Anh không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu chào và quay về ngôi nhà nhỏ nép mình dưới bóng cây bàng đối diện. Linh đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy một sự bứt rứt khó tả. Cô biết mình đã phải lòng sự bí ẩn, sự trầm mặc và đôi mắt biết nói ấy ngay lập tức. Tình yêu sét đánh? Ở tuổi này, cô nghĩ mình đã vượt qua những khái niệm lãng mạn vô căn cứ.

Linh quay lại nhìn Lam Viên. Biệt thự đứng đó, im lìm, uy nghiêm hơn bao giờ hết, như một bức tường thành kiên cố. Nhưng lần này, khi Linh chạm vào tường, cô cảm thấy rõ ràng hơn: Cô không chỉ là người sửa chữa, mà còn là người bị cuốn vào một câu chuyện tình yêu đã chết. Cơn rùng mình không phải do lạnh, mà là lời chào đón lạnh lẽo của một quá khứ không muốn bị đánh thức. Cô không biết rằng, lời cảnh báo của Khôi không phải về sự nguy hiểm, mà là về sự cô đơn và ghen tuông của một linh hồn sắp tìm được người để thay thế vị trí của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×