hồn ma không ngủ của tình yêu

Chương 2: Tình Yêu Sét Đánh Trên Nền Móng Cũ Kỹ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần đã trôi qua kể từ ngày Linh chính thức nhận Lam Viên. Lam Viên không còn im lìm nữa. Tiếng búa, tiếng máy cắt gạch, tiếng đục phá vang lên ầm ĩ, phá vỡ sự tĩnh mịch hàng thập kỷ của vách đá ven biển. Linh thuê một đội thợ địa phương, và mặc dù họ làm việc cẩn thận, cô luôn cảm thấy ánh mắt e dè và sự thì thầm của họ mỗi khi nhắc đến lịch sử căn nhà. Nhưng Linh, người luôn tự coi mình là kiến trúc sư chiến binh, đã bị cuốn vào công việc đến mức bỏ qua tất cả.

Và Khôi. Khôi đã trở thành một phần không thể thiếu trong guồng quay công việc và cuộc sống của cô.

Anh không chỉ là hàng xóm. Khôi là một cuốn từ điển sống về Lam Viên. Mỗi sáng, Khôi sẽ mang đến cho cô một tập tài liệu cũ kỹ, kèm theo một ly cà phê đậm đặc được pha theo đúng kiểu Linh thích – không đường, ít sữa. Những tài liệu Khôi cung cấp không chỉ là lịch sử khô khan; chúng là những bản vẽ chi tiết về hệ thống thông gió bí mật, sơ đồ bố trí nội thất gốc, thậm chí là những ghi chú cá nhân của kiến trúc sư đời đầu. Nhờ Khôi, Linh đã khám phá ra một ô cửa sổ mái vòm bị che khuất và một tủ sách ẩn sau lớp tường vôi. Khôi không chỉ giúp cô phục hồi căn nhà về mặt vật lý, mà còn hồi sinh cả tâm hồn lịch sử của nó.

"Em thật sự là người duy nhất có thể làm điều này, Linh à," Khôi nói vào một buổi chiều khi họ đang cùng nhau gỡ bỏ một tấm ván sàn mục nát. Ánh mắt Khôi nhìn cô đầy ngưỡng mộ và thấu hiểu. "Người khác chỉ muốn phá đi và xây mới. Nhưng em lại muốn chữa lành những lỗi lầm của quá khứ."

"Lam Viên xứng đáng được sống," Linh đáp, cảm thấy một sự gắn kết mãnh liệt với Khôi. Cô và Khôi như hai mảnh ghép của cùng một mục đích. Tình yêu nảy nở giữa họ không phải là sự lãng mạn nhẹ nhàng, mà là một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, cuốn hút và không thể chối từ. Họ chia sẻ những câu chuyện về giấc mơ, về những tổn thương cũ, và cả về tương lai họ muốn xây dựng. Chỉ sau một tuần, Linh cảm thấy như Khôi đã ở bên cô suốt cả cuộc đời. Mối quan hệ của họ phát triển nhanh đến mức phi logic, nhưng Linh không muốn dùng logic để phân tích nó.

Tuy nhiên, Lam Viên vẫn giữ những bí mật của nó.

Vào cuối tuần, khi đội thợ đã về hết, Linh ở lại để hoàn thành bản vẽ chi tiết tầng hai. Không gian vắng lặng, chỉ còn tiếng sóng biển rì rào. Đã ba lần trong ngày hôm đó, cô lại ngửi thấy mùi hoa lài thoang thoảng khi đi ngang qua chiếc cầu thang chính. Lần này, mùi hương sắc nét và kéo dài hơn. Linh dừng lại, hít sâu. Cô chắc chắn không có bất kỳ cây hoa lài nào trong khu vực này.

"Có lẽ là mùi nước hoa cũ bị giữ lại trong gỗ," Linh lẩm bẩm, cố gắng thuyết phục bản thân. Cô lập tức dùng bình xịt khử mùi để át đi.

Vài giờ sau, khi đang làm việc trong thư phòng tầng trệt (nơi cô dự định biến thành phòng làm việc), Linh thấy thiếu cây thước yêu thích của mình. Cô nhớ rõ mình đã đặt nó trên bàn. Sau một hồi tìm kiếm, cô thấy nó nằm vắt vẻo trên bệ lò sưởi, một vị trí cao hơn đầu Linh, không có chỗ để đặt chân hay với tới.

"Mấy anh thợ thật là... bất cẩn," Linh thở dài, mặc dù cô biết không một thợ nào dám vào phòng này khi không có cô.

Đỉnh điểm là khi Khôi đến thăm cô vào buổi tối. Họ cùng nhau đi dạo ra ban công tầng hai, nơi một phần lan can đá đã được làm sạch. Khôi ôm Linh từ phía sau, mùi hương nam tính ấm áp của anh khiến Linh hoàn toàn thư giãn.

"Khôi à," Linh khẽ nói, dựa vào lòng anh. "Anh có thấy lạnh không?"

Khôi lắc đầu. "Không, trời mùa này còn ấm áp mà."

Nhưng Linh cảm thấy rõ ràng một luồng không khí lạnh lẽo đột ngột xộc tới, không phải từ gió biển, mà là từ bức tường phía sau họ. Cái lạnh buốt thấu xương, sắc bén và khó chịu. Nó chỉ kéo dài vài giây, nhưng đủ để khiến da gà Linh nổi lên.

"Chắc là Lam Viên đang ghen tị vì em được ôm," Linh cười khúc khích, cố gắng biến sự lo lắng thành câu đùa cợt lãng mạn. Cô không muốn Khôi thấy cô để tâm đến những chuyện ma mị. Cô là người lý trí.

Khôi quay Linh lại, đặt tay lên khuôn mặt cô. "Lam Viên ghen tị với chúng ta. Căn nhà này đã quá quen với bi kịch và sự cô đơn. Nó không biết cách chấp nhận hạnh phúc."

Linh nhìn vào đôi mắt Khôi, cảm nhận sự chân thật và dịu dàng vô hạn từ anh. Trong khoảnh khắc đó, mọi dấu hiệu lạ lùng, mọi lời đồn thổi, mọi cơn rùng mình đều tan biến. Khôi là sự thật duy nhất cô cần.

Họ trao nhau một nụ hôn sâu, nụ hôn đầu tiên nơi Lam Viên. Ngay lúc môi Khôi chạm vào môi Linh, một tiếng tách nhỏ vang lên từ phía bàn làm việc. Linh mở mắt, thấy chiếc cốc sứ trắng đựng bút chì của cô đã nứt ra một đường dài, mặc dù không ai chạm vào nó. Mùi hoa lài lại xộc đến, lần này mạnh mẽ và chua chát hơn.

Linh rụt người lại một chút. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, cô lắc đầu, tự nhủ: Lam Viên còn nhiều việc phải làm, mình không thể để những chuyện vớ vẩn này làm mình xao nhãng. Cô vòng tay ôm Khôi thật chặt, kéo anh vào một nụ hôn khác, quyết tâm nhấn chìm mọi dấu hiệu cảnh báo dưới tình yêu mới bùng cháy này. Cô không biết rằng, nụ hôn đó không chỉ là sự khởi đầu cho tình yêu của họ, mà còn là lời thách thức trực tiếp gửi đến linh hồn cô độc đang theo dõi họ từ bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×