hồn ma không ngủ của tình yêu

Chương 10: Cuộc Đối Đầu Trên Bàn Thờ Phản Bội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chân dồn dập, nặng nề dừng lại ngay ngưỡng cửa phòng điêu khắc tầng ba. Khôi quay phắt lại, thanh sắt vụn siết chặt trong tay. Đứng đó là Linh, nhưng ánh mắt Linh đã bị nhuộm đen bởi lòng thù hận vĩnh cửu của Ánh. Mùi hoa lài nồng nặc và lạnh buốt tràn ngập căn phòng, dập tắt mùi bụi và thạch cao.

“Ngươi đã làm gì?” Linh/Ánh rít lên, giọng nói trầm và đầy thịnh nộ. Cô ta nhìn quanh căn phòng ngổn ngang, nơi hàng chục bức tượng thạch cao của những người mẫu vô danh đã bị Khôi đập nát. Sự hủy diệt này lẽ ra phải làm Ánh hài lòng.

“Ta đã thực hiện yêu cầu của ngươi,” Khôi trả lời, cố gắng che chắn bức tượng Linh phía sau lưng. “Ta đã phá hủy sự phản bội của tổ tiên ta. Ta đã phá hủy những thứ hắn yêu quý hơn ngươi.”

Ánh bước vào, ánh mắt sắc như dao găm. “Không phải tất cả.”

Đôi mắt Linh/Ánh dừng lại ở bức tượng đá cẩm thạch trắng muốt, hình ảnh của Linh. Một cơn giận dữ lạnh lẽo dâng lên trong đôi mắt Ánh, nhưng nó nhanh chóng chuyển thành sự hả hê tàn độc.

“Ngươi đã thấy rồi,” Ánh thì thầm, giọng nói giờ đây gần như khẩn cầu, một cách tàn bạo. “Thấy chưa, Khôi?

Ngươi là hậu duệ của hắn, nhưng số phận của ngươi là phá hủy những gì hắn yêu quý! Hắn đã tạo ra nó để bảo vệ khỏi ta, để giữ lại chút ánh sáng thuần khiết hắn không tìm thấy ở ta.”

Ánh chỉ vào bức tượng Linh bằng ngón tay thon dài của cô gái đang bị chiếm hữu.

“Đập vỡ nó đi. Đập vỡ biểu tượng vô tội cuối cùng mà hắn đã tạo ra. Chứng minh ngươi trung thành với ta. Chứng minh ngươi chấp nhận lời nguyền dòng máu. Đập nó đi, và ta sẽ trả lại Linh cho ngươi.”

Khôi lắc đầu, ánh mắt đầy đau đớn và quyết tâm. “Không. Ta sẽ không làm điều đó. Ngươi lừa dối ta. Ngươi muốn ta hoàn tất lời nguyền của ngươi, Ánh.

Ngươi muốn ta phản bội Linh, để Linh trở thành một phần vĩnh viễn của sự chiếm hữu này.”

Ngay lập tức, Lam Viên gào lên một tiếng kinh hoàng. Sóng năng lượng lạnh lẽo từ Ánh tỏa ra, mạnh đến mức Khôi cảm thấy như hàng ngàn kim châm đâm vào da thịt.

“Ngươi dám chống lại ta?” Ánh gầm lên, nhưng trong tiếng gầm đó lại có một chút run rẩy. Cô ta cảm nhận được mối nguy hiểm từ bức tượng.

Khôi, bỗng nhiên có một ý tưởng liều lĩnh. Anh biết Ánh sợ "ánh sáng thuần khiết" và "sự thật."

Anh nhanh chóng nhấc bức tượng Linh lên, nặng trịch, và xoay nó lại để khuôn mặt đá cẩm thạch trắng muốt của Linh hướng thẳng vào Linh/Ánh.

Ánh sáng yếu ớt của trăng rằm, lọt qua khe hở trên mái nhà bị đóng ván, phản chiếu lên bức tượng đá trắng, tạo ra một quầng sáng mờ ảo xung quanh khuôn mặt điêu khắc của Linh.

Ngay khi Linh/Ánh đối diện với bức tượng, cô ta hét lên một tiếng đau đớn khủng khiếp. Không phải tiếng hét của Linh, mà là tiếng gào thét của một linh hồn bị thiêu đốt.

Mặt Linh co rúm lại, nước mắt chảy ra như bị bỏng rát, còn tay cô ta thì che mặt.

“Không! Cái này… không được phép tồn tại! Sự phản chiếu của linh hồn vô tội!” Ánh lùi lại, va vào những mảnh vỡ thạch cao.

Khôi nhận ra sức mạnh của bức tượng: Nó không phải là một vật chất đơn thuần; nó là biểu tượng tinh khiết được tạo ra bằng tình yêu và sự hối lỗi, nó chống lại năng lượng của sự ghen tuông.

Anh tiến lên, dùng bức tượng Linh như một lá chắn. “Đây là Linh! Đây là sự thật! Ngươi không thể chiếm hữu tình yêu này!”

Ánh, bị đẩy lùi, không thể chịu đựng được sự phản chiếu của chính mình – người phụ nữ mà người tình cũ đã chọn thay thế cô.

Tuy nhiên, sự chiếm hữu không dễ dàng buông tha.

“Nếu ta không thể khiến ngươi phá hủy nó, ta sẽ tự tay lấy lại!”

Trong một khoảnh khắc điên cuồng, Ánh dồn hết sức mạnh vào cơ thể Linh. Cô ta lao về phía Khôi với tốc độ phi thường, không phải bằng sức mạnh vật lý của Linh, mà bằng năng lượng siêu nhiên của Ánh.

Khôi không kịp né.

Ánh dùng chính cánh tay của Linh vung một thanh gỗ lớn (thanh ván đã đóng cửa sổ mái) và đập mạnh vào vai Khôi. Khôi đau đớn quỵ xuống, đánh rơi thanh sắt, nhưng anh vẫn giữ chặt bức tượng Linh.

Linh/Ánh túm lấy tóc Khôi, ánh mắt đỏ ngầu gầm gừ ngay sát mặt anh: “Ngươi bảo vệ nó? Vậy ta sẽ lấy lại thứ khác của ngươi!”

Và rồi, Linh/Ánh làm một điều mà Khôi không ngờ tới: Cô ta tự rạch một đường dài bằng mảnh thạch cao sắc nhọn lên chính cánh tay Linh.

Máu tươi của Linh chảy ra, nhưng khuôn mặt Ánh chỉ nở một nụ cười thỏa mãn.

“Ngươi cứu Linh, nhưng ngươi không cứu được Linh!” Ánh nói một cách hả hê, rồi đột nhiên buông Khôi ra. Sức mạnh chiếm hữu rút đi, Linh gục xuống đất, tay ôm vết thương đang chảy máu.

Ánh đã rút lui, nhưng để lại một thông điệp tàn khốc: Khôi phải chọn giữa việc bảo vệ linh hồn Linh (bức tượng) và bảo vệ thể xác Linh (vết thương).


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×