Khôi quay lại chiếc bàn ở tầng trệt, nơi cuốn nhật ký của Ánh vẫn còn mở. Anh cảm thấy như mình đang ở trong một cuộc đua sinh tử với thời gian, nơi sự sống còn của Linh phụ thuộc vào khả năng giải mã một câu đố kiến trúc từ hàng trăm năm trước. “Ánh sáng thuần khiết… sự thật… hình ảnh cuối cùng…” Khôi lẩm bẩm, cố gắng xâu chuỗi các mảnh ghép.
Anh nhớ lại thiết kế của Lam Viên—một biệt thự được xây dựng để tôn vinh tình yêu, dựa trên tỷ lệ hài hòa. Người tình cũ của Ánh là một nghệ nhân, anh ta sẽ không sử dụng một ổ khóa đơn giản. Anh ta đã khóa Lam Viên không phải bằng sắt thép, mà bằng logic và cảm xúc.
Khôi hướng mắt về phía biển, nơi cửa sổ lớn chiếu ánh trăng bạc vào phòng. Anh chợt nhận ra: Ánh đã chết vì không chịu chấp nhận sự thật. Người tình cũ đã khóa Lam Viên bằng sự thật này. Và sự thật thường được thấy rõ nhất qua sự phản chiếu.
Anh trở lại chỗ cầu thang xoắn ốc lên tầng ba. Lần này, anh dừng lại ở điểm lệch trục đối xứng mà anh đã chú ý: ô cửa sổ tròn nhỏ nhìn thẳng ra biển. Khôi đưa tay chạm vào bệ cửa sổ, một cảm giác lạnh buốt và cũ kỹ. Anh cảm thấy một điểm lõm nhỏ.
Anh dùng đầu con dao dã chiến lách vào khe. Một tiếng "tách" nhỏ vang lên.
Từ trong bệ cửa sổ, một vật thể được giấu kín bật ra: một tấm gương đồng mỏng, bị ôxi hóa gần hết, chỉ còn lại một góc nhỏ có thể phản chiếu được ánh sáng.
Đó chính là "hình ảnh cuối cùng" và "sự thật" mà người tình muốn Ánh nhìn thấy.
Khôi lập tức hiểu ra cơ chế: Ổ khóa thiên thần bị cắt cánh là biểu tượng của sự phản bội, và nó chỉ có thể được mở bằng ánh sáng phản chiếu sự thật.
Đêm đó, trăng lên.
Ánh trăng rằm chiếu rọi rực rỡ qua ô cửa sổ tròn nhỏ. Khôi, với mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, giữ chặt Linh trong vòng tay khi cô đang ngủ say dưới tác động của Ánh.
Anh biết Ánh sẽ cảm nhận được hành động của anh, nhưng anh không thể chờ đợi.
Khi Khôi đi lên tầng ba, anh cảm thấy Lam Viên rung chuyển dữ dội hơn bao giờ hết, như một sinh vật khổng lồ đang giận dữ.
Khôi đứng trước cánh cửa sồi đen một lần nữa. Anh đặt tấm gương đồng mỏng lên bệ cửa sổ, cẩn thận điều chỉnh góc độ.
Anh phải phản chiếu ánh trăng rằm, ánh sáng thuần khiết nhất, vào ổ khóa.
Phải mất vài phút vật lộn với tấm gương cũ kỹ. Bỗng nhiên, một tia sáng lạnh lẽo, màu xanh bạc, tập trung lại. Khôi đã thành công.
Ánh sáng trăng tinh khiết, phản chiếu qua tấm gương cũ kỹ, chiếu thẳng vào mắt thiên thần bị cắt cánh trên ổ khóa.
Ngay lập tức, Lam Viên gào thét.
Tiếng rít lạnh lẽo từ bên trong căn phòng cấm trở nên dữ dội, xen lẫn với tiếng khóc than và tiếng thủy tinh vỡ tan. Toàn bộ hành lang rung lên.
Ổ khóa đồng từ từ tan chảy, không phải do nhiệt độ, mà như bị hòa tan bởi ánh sáng thuần khiết.
Các chi tiết chạm khắc của thiên thần biến mất, để lộ ra một lỗ hổng đen ngòm.
Cánh cửa sồi mở ra với một tiếng kẽo kẹt kéo dài như một lời nguyền rủa cuối cùng.
Một luồng không khí khô khốc, mùi bụi, đá vôi và thạch cao xông ra, không hề có mùi hoa lài của Ánh.
Khôi bước vào. Đây là xưởng điêu khắc của tổ tiên anh.
Căn phòng rộng lớn, trần nhà cao, với một cửa sổ mái lớn đã bị đóng kín bằng ván gỗ. Ánh sáng yếu ớt từ hành lang chỉ đủ để Khôi thấy hàng chục, có lẽ hàng trăm, tượng thạch cao bị phủ bụi, bị lật đổ. Đúng như nhật ký đã kể, đó là những bức tượng của những người phụ nữ khác—những người mẫu vô danh, mang vẻ đẹp thoát tục, tinh khiết, đối lập hoàn toàn với sự ghen tuông điên cuồng của Ánh.
Đây là "sự thật" mà người tình cũ muốn bảo vệ.
Khôi bắt đầu công việc. Anh nhặt một thanh sắt vụn, đập vỡ từng bức tượng. Mọi cú đập là một sự giải thoát, và cũng là một nhát dao đâm vào nỗi đau của Ánh.
Cứ mỗi lần một bức tượng đổ nát, tiếng gào thét của Ánh từ tầng dưới lại vang lên yếu ớt hơn, nhưng tức giận hơn.
Khôi di chuyển đến trung tâm căn phòng. Anh thấy một tấm vải phủ lớn nhất, đứng thẳng. Anh từ từ kéo tấm vải xuống.
Ánh sáng yếu ớt chiếu rọi vào bức tượng. Khôi gần như quỵ ngã.
Đó là một bức tượng điêu khắc hoàn hảo. Không phải thạch cao, mà là đá cẩm thạch trắng muốt, mịn màng và sống động như thật. Nó khắc họa một người phụ nữ trẻ, với mái tóc dài buông xõa, đôi mắt nhìn xa xăm, và một nụ cười dịu dàng, e ấp.
Khuôn mặt đó… chính là Linh.
Đây là "hình ảnh cuối cùng" mà người tình đã tạo ra trước khi bỏ trốn. Ông ta đã điêu khắc Linh, người con gái sẽ mang dòng máu của mình và là người yêu của Khôi, như một biểu tượng của sự vô tội và ánh sáng thuần khiết mà ông ta không thể tìm thấy ở Ánh. Ông ta đã cố gắng bảo vệ Linh khỏi lời nguyền hàng trăm năm trước.
Khôi run rẩy.
Hàng loạt câu hỏi xé toạc tâm trí anh. Tại sao lại là Linh? Phải chăng người tình cũ đã thấy trước tất cả?
Trong giây phút kinh hoàng đó, Khôi nhận ra ý định độc ác của Ánh: Cô ta muốn Khôi, hậu duệ của kẻ phản bội, tự tay phá hủy chính hình ảnh cứu rỗi của mình, bức tượng Linh được tạo ra để phá vỡ lời nguyền.
Khôi ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng chân nặng nề từ tầng dưới. Ánh (trong thân xác Linh) đã thức tỉnh và đang lên cầu thang.
Anh chỉ có vài giây. Anh phải thực hiện yêu cầu của Ánh—phá hủy sự phản bội—nhưng anh không thể phá hủy Linh.
Khôi siết chặt thanh sắt. Anh biết anh phải hành động, nhưng anh sẽ không làm theo cách mà Ánh muốn.