HỒN NGƯỜI – XÁC LẠ

Chương 10: Khi Linh Có Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuyết thức dậy giữa trưa hôm sau, đầu đau như búa bổ, cơ thể mệt mỏi như vừa bị hút cạn năng lượng. Quang ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe vì lo lắng suốt đêm. Bên ngoài trời âm u, mây vần vũ như báo hiệu một cơn mưa dông lớn sắp kéo đến.

Cô nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở gương mặt của Quang – vừa âu yếm, vừa lo lắng.

— “Em... vẫn là em, phải không Quang?”

Quang gật đầu, nhưng không giấu được nỗi sợ trong đáy mắt.

— “Em thì thầm cái gì đó trong mơ. Giống như… gọi tên một ai.”

Tuyết ngồi bật dậy, ôm đầu:

— “Tên… đúng rồi. Nó muốn có một cái tên. Nó ép em thừa nhận nó là một người.”

Giọng nói ấy lại vọng lên trong đầu cô, dội từ phía sâu thẳm: “Tôi tên là… Linh.”


Ở chùa Chân Mây, bà Thục đang viết vội một bức thư bằng bút lông mực tàu. Những chữ Hán cổ lẫn Nôm hiện ra như bùa chú. Bà đóng dấu đỏ, rồi sai chú tiểu nhanh chóng mang xuống chân núi cho một người tên Tư Ngọ – người chuyên trấn yểm phong ấn các khu miếu bỏ hoang.

Sau đó, bà lấy một quyển kinh cũ từ ngăn tủ – “Lục Hồn Chú Giải”. Bên trong, có một đoạn được bà đánh dấu đỏ:

“Khi mảnh vỡ của hai linh thể tạo thành linh hồn thứ ba, nếu linh hồn ấy có được ‘danh xưng’ được người sống thừa nhận, nó sẽ chính thức hiện diện như một bản thể. Nếu linh hồn đó mang oán khí và từng ký ức bị chối bỏ, nó có thể phát triển thành tà hồn – nguy hại không chỉ người nhập xác, mà cả không gian nơi nó trú ngụ.”

Bà siết chặt tràng hạt:

— “Mau quá rồi…”


Tối hôm đó, Tuyết ngồi một mình trước gương đồng. Cô thử gọi “Linh” – cái tên đã trót bật ra trong vô thức. Gương mặt trong gương ban đầu vẫn là cô, nhưng từ từ đôi mắt trở nên tối hơn, sâu hơn – phản chiếu một phần gì đó không thuộc về cô.

— “Mày là ai? Mày muốn gì?”

Gương không đáp. Nhưng ngọn đèn bàn chợt tắt. Phòng trọ chìm vào bóng tối.

Rồi... gương mặt trong gương cử động. Nó mỉm cười.

— “Mày gọi tên tao. Vậy tao là thật.”

Tiếng nói phát ra từ cả gương lẫn trong đầu Tuyết. Cô lùi lại, miệng run rẩy.

— “Không… tao chỉ lỡ miệng!”

— “Lời gọi tên là hiến tế. Mày đã nuôi tao. Giờ tao có thể đi lại… có thể nói… và sớm thôi… có thể chạm.”

Gương mặt trong gương từ từ thò tay ra – bóng bàn tay như khói mờ, luồn qua mép gương, chạm nhẹ vào bàn trang điểm.

Tuyết hét lên, kéo chăn trùm kín đầu. Khi cô vén chăn ra, căn phòng sáng đèn lại như cũ. Nhưng trên mặt bàn, có dấu tay nhòe như bị phủ bởi lớp tro đen.


Sáng hôm sau, Tuyết đến gặp bà Thục.

Bà không ngạc nhiên. Bà lật một tờ giấy vẽ hình bùa chú tròn, đưa Tuyết xem:

— “Nó đã được thừa nhận. Linh là một bản thể – linh hồn thứ ba. Giờ cô đang đối diện với một thứ không thể trốn tránh.”

— “Làm sao để xóa nó?”

— “Chỉ có cách đưa nó trở lại dạng ‘bóng’ – không danh, không hình. Nhưng để làm vậy, cô phải nhìn vào ký ức thật sự – phần ký ức khiến cô tạo ra nó.”

Tuyết im lặng.

— “Có điều gì cô giấu không? Thứ gì khiến cô và Mai bị ràng buộc mạnh mẽ đến thế?”

Tuyết cúi đầu. Cô run rẩy nói:

— “Tôi là người biết bí mật cái chết của Mai.”


Hai năm trước, Mai là giám đốc điều hành tại HUY Group. Tuyết khi đó chỉ là một nhân viên cấp trung. Nhưng giữa họ có một giao kèo ngầm. Tuyết từng phát hiện Mai làm giả hồ sơ đầu tư để rửa tiền cho một tổ chức tài chính bất hợp pháp.

Mai, thay vì bị vạch trần, lại đề nghị Tuyết gia nhập – chia lợi nhuận, đổi lại sự im lặng. Tuyết từ chối. Nhưng cô lại giữ im lặng suốt một năm, chỉ theo dõi.

Cho đến cái ngày định mệnh – khi Mai rơi từ tầng 21 xuống sảnh. Cái chết được kết luận là tai nạn, nhưng Tuyết biết rõ: trước đó vài phút, Mai đã gọi điện cho cô, nức nở nói: “Nếu tao chết, mày nhớ… tao không tự nhảy.”

Tuyết chưa kịp trả lời, điện thoại đã ngắt.


Bà Thục nghe xong, chậm rãi gật đầu.

— “Vậy Linh chính là phần ký ức bị chối bỏ. Là tội lỗi bị dồn nén. Cô không phải là kẻ giết Mai, nhưng cô là người duy nhất có thể cứu – và đã không làm.”

Tuyết bật khóc.

— “Vậy em phải làm gì để Linh… biến mất?”

— “Phải tái lập lại kết nối gốc. Đưa cả ba bản thể: Tuyết, Mai và Linh vào nghi lễ ‘Tam Thức Phản Hồn’. Nhưng phải có đủ ba linh lực đồng hiện.”

— “Làm sao gọi cả ba về cùng lúc?”

Bà Thục nhíu mày:

— “Phải có một cái chết giả. Một người… phải tạm thời tách hồn.”


Tối hôm đó, Tuyết nằm trên chiếu trong phòng đàn lễ của chùa. Bà Thục cùng một pháp sư khác bắt đầu nghi thức “Mộng Giới Phân Hồn”. Đèn lửa tắt hết. Không gian tối đen.

Chuông ngân lên ba hồi.

Tuyết từ từ chìm vào trạng thái hôn mê. Hồn vía cô bắt đầu rời khỏi thân xác.

Bên trong giấc mộng, ba người – Tuyết, Mai và Linh – đối diện nhau giữa một khoảng không màu xám tro. Linh bước đến, ánh mắt không còn hằn học – mà là van nài.

— “Tao không muốn bị xóa. Tao chỉ muốn được sống. Chỉ một lần…”

Mai nhìn Tuyết.

— “Mày giữ chìa khóa. Tao chết, mày sống. Giờ đến lượt mày chọn.”

Tuyết tiến tới, đặt tay lên ngực Linh.

— “Nếu được làm lại từ đầu… tao sẽ không im lặng nữa.”

Ánh sáng bùng lên từ giữa vòng tròn.

Ba người dần tan vào làn khói trắng…


Tuyết tỉnh lại. Mồ hôi đầm đìa. Quang ngồi bên cạnh, cầm tay cô run rẩy.

— “Em tỉnh rồi… Trời ơi… em sống rồi…”

Cô nhìn quanh. Tất cả như cũ. Nhưng chiếc gương đồng trên bàn lễ... giờ đã nứt làm ba, mỗi mảnh vỡ phản chiếu một gương mặt – và rồi vỡ vụn.

Không còn ai tên Linh.

Không còn ai tên Mai.

Chỉ còn lại Tuyết – lần đầu tiên, thật sự là chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!