hôn nhân bắt đầu bằng lời nói dối

Chương 1: Hợp Đồng Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, văn phòng công ty tài chính Phương Thần vang lên tiếng chuông điện thoại liên tục. Lạc Thư Vân cúi đầu nhìn những con số nhảy múa trên màn hình máy tính, nhưng ánh mắt vẫn đầy áp lực. Công việc bận rộn, khách hàng hối thúc, nhưng một thông báo quan trọng trên điện thoại khiến cô giật mình: “Hẹn gặp gấp CEO Tần Hạo – Tầng 38, Tòa nhà Hạo Thịnh.”

Lạc Thư Vân hít một hơi sâu, chỉnh lại vest xanh nhạt, tự nhủ: “Không được sợ, đây chỉ là một cuộc họp bình thường thôi.” Nhưng trong lòng, một dự cảm bất an vẫn hiện hữu. Hơn ai hết, cô hiểu rằng công ty mình đang tham gia một dự án hợp tác với tập đoàn Tần Hạo – một trong những tập đoàn quyền lực nhất nhì thành phố, nhưng đi kèm với áp lực không nhỏ: dự án này sẽ quyết định tương lai sự nghiệp của cô.

Khi thang máy mở ra tầng 38, hình ảnh một người đàn ông đứng nghiêm chỉnh trước cửa phòng làm cô giật mình. Anh mặc vest đen, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc lạnh như băng: Tần Hạo – CEO nổi tiếng không chỉ vì tài năng mà còn vì tính cách khó gần, luôn giữ khoảng cách với mọi người.

“Lạc Thư Vân, đúng không?” Anh bước tới, giọng nói lạnh nhưng rõ ràng. “Chúng ta có thể bắt đầu không?”

Cô gật đầu, bước vào phòng họp hiện đại với mặt kính trong suốt nhìn ra toàn cảnh thành phố. Trên bàn, một tập hồ sơ dày cộp được đặt ngay ngắn, bên cạnh là một hợp đồng hôn nhân giả – từ dòng chữ đầu tiên, Lạc Thư Vân đã cảm nhận được sự nghiêm trọng và khó tin của nó.

Tần Hạo không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Không khí im lặng dày đặc, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc đều đều vang lên trong phòng.

“Chuyện này… thật sự cần thiết sao?” Giọng cô khẽ run, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

“Đúng.” Tần Hạo mở hồ sơ, lật từng trang giấy cẩn thận. “Gia đình tôi và công ty của cô đang gặp phải vấn đề về pháp lý và tài chính. Nếu chúng ta không hợp tác theo cách đặc biệt, dự án sẽ thất bại, và cả hai bên đều mất lợi ích.”

Cô nhíu mày. “Ý anh là…?”

Anh đưa cho cô bút ký và hợp đồng, giọng lạnh lùng nhưng dứt khoát: “Hôn nhân giả – một năm. Trong thời gian đó, cả hai sẽ hợp tác để bảo vệ lợi ích của mỗi bên. Khi hợp đồng kết thúc, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Không tình cảm, không ràng buộc pháp lý khác ngoài hợp đồng.”

Lạc Thư Vân nhìn dòng chữ in đậm: “Hợp đồng hôn nhân giả – điều khoản, trách nhiệm và quyền lợi”. Tim cô đập nhanh. Cô đã từng nghe đến những câu chuyện hôn nhân sắp đặt, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này.

“Anh biết điều này… rất khó chấp nhận với tôi.” Cô cắn môi. “Tôi… không muốn dính dáng đến hôn nhân giả.”

Tần Hạo không nhúc nhích, ánh mắt kiên định: “Tôi cũng không muốn, nhưng đây là giải pháp duy nhất. Nếu cô từ chối, công ty của cô sẽ mất hợp tác, dự án sẽ thất bại, và danh tiếng cũng như sự nghiệp của cô sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

Cô hít sâu, nhắm mắt lại một giây. Cả cô lẫn Tần Hạo đều hiểu, đây không phải là vấn đề tình cảm, mà là sự lựa chọn sống còn trong sự nghiệp.

“Vậy… anh muốn tôi ký?” Giọng cô run run, vừa căng thẳng vừa quyết tâm.

Anh gật đầu: “Chỉ cần một chữ ký. Mọi điều khoản đã được luật sư hai bên kiểm duyệt kỹ lưỡng. Chúng ta sẽ sống cùng nhau như vợ chồng, nhưng không có cảm xúc thật. Chỉ hợp đồng, chỉ lợi ích.”

Cô nhìn anh một hồi lâu. Sự điềm tĩnh của anh, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu sắc khiến cô cảm thấy… vừa sợ vừa tò mò. “Một người đàn ông như vậy, sẽ thật sự không có cảm xúc sao?”

Sau vài phút im lặng, cô hít một hơi thật sâu, ký vào hợp đồng. Mực còn ướt trên giấy, nhưng quyết định đã được đưa ra. Một cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa nặng nề trào dâng trong lòng. Nhẹ nhàng đặt bút xuống, cô ngẩng lên nhìn anh: “Được… hợp đồng đã ký.”

Tần Hạo gật đầu, không nói thêm lời nào. Nhưng trong ánh mắt anh, một tia gì đó thoáng qua – không phải tình cảm, cũng không phải lạnh lùng tuyệt đối. Chỉ là… sự quan sát, và cả một chút tò mò về người phụ nữ nhỏ bé nhưng quyết đoán trước mặt mình.

Ngay sau khi ký hợp đồng, văn phòng trở nên yên ắng đến kỳ lạ. Thư Vân ngồi xuống ghế, nhìn tập hồ sơ trên bàn, tự nhủ: “Một năm thôi… chỉ một năm. Mình phải sống sót qua nó.”

Tần Hạo đứng lên, chỉnh lại cổ áo. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ việc chia sẻ không gian sống và lịch trình công việc. Từ tối nay, chúng ta sẽ cùng nhau ở cùng một căn hộ do tôi chọn.”

“Căn hộ…?” Cô nhíu mày. “Anh không định… để tôi sống một mình sao?”

Anh lạnh lùng: “Không. Hợp đồng yêu cầu cả hai phải xuất hiện trước công ty, gia đình và đối tác như một cặp vợ chồng. Điều này sẽ củng cố uy tín và tạo điều kiện thuận lợi cho dự án.”

Cô khẽ thở ra. Trái tim đập nhanh, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: “Một năm sống cùng người lạ… không có tình cảm… nhưng phải giả vờ như vợ chồng… Mình sẽ làm sao đây?”

Chiều hôm đó, khi cô bước vào căn hộ sang trọng, ánh sáng vàng nhạt hắt qua cửa kính cao, chiếu lên nội thất hiện đại nhưng lạnh lẽo. Không gian quá rộng, quá trống trải, khiến cô chợt thấy cô đơn đến lạ thường.

Tần Hạo đứng đó, tay chống lên bàn, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng hơi nghiêng về phía cô: “Đây sẽ là nơi chúng ta cùng sống. Mọi thứ đều theo điều khoản hợp đồng.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa sợ vừa tò mò. “Người đàn ông này… sẽ như thế nào khi sống cùng nhau?”

Buổi tối đầu tiên trôi qua trong im lặng. Hai người ngồi cách nhau trên hai chiếc ghế sofa, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau nhưng không ai nói lời nào. Sự ngượng ngùng xen lẫn tò mò khiến trái tim Lạc Thư Vân loạn nhịp.

Khi chuẩn bị đi ngủ, cô đứng trước gương, nhìn mình: “Một năm giả vờ… nhưng không biết trái tim mình sẽ ra sao.”

Ở bên kia phòng, Tần Hạo mở cửa sổ, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn. Anh cũng tự nhủ: “Một năm giả vờ… nhưng người phụ nữ này… lại khiến tôi khó rời mắt.”

Một hợp đồng tưởng chừng chỉ là giấy tờ pháp lý, nhưng từ giây phút ký kết, đã mở ra một câu chuyện khó lường, ngọt ngào, và đầy thử thách giữa hai con người tưởng như xa lạ.

Và thế là… hôn nhân giả bắt đầu, nhưng tình yêu thật – ai biết được – có thể sẽ nảy sinh từ chính những khoảng lặng và ánh mắt đầu tiên ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×