hôn nhân bắt đầu bằng lời nói dối

Chương 2: Lời Đề Nghị Khó Từ Chối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lạc Thư Vân bước vào văn phòng với tâm trạng hỗn độn. Đêm qua, cô gần như không chợp mắt. Ánh sáng vàng nhạt của thành phố len qua rèm cửa, chiếu lên bộ vest xanh nhạt, nhưng không xóa đi gương mặt mệt mỏi và đôi mắt đỏ vì thiếu ngủ. Hợp đồng ký kết hôm qua vẫn còn nguyên trong túi xách, nhắc nhở cô về một thực tế khó tin: một năm hôn nhân giả, sống cùng CEO Tần Hạo – một người lạnh lùng, xa cách, và đầy quyền lực.

Cô tự nhủ: “Chỉ một năm thôi… mình phải làm gì để không phạm sai lầm?”

Trong lúc cô đang chìm trong dòng suy nghĩ, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ trợ lý công ty: “CEO Tần Hạo yêu cầu gặp Lạc Thư Vân trong vòng 30 phút, tòa nhà Hạo Thịnh.”

Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi gõ phím xác nhận: “Vâng.”

Khi bước vào phòng họp tầng 38, cô thấy Tần Hạo đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra thành phố. Không gian yên lặng đến mức cô cảm thấy hơi căng thẳng.

“Xin lỗi, hôm nay tôi bận rộn…” Thư Vân bắt đầu nhưng bị anh ngắt lời.

“Không sao,” Tần Hạo nói, quay người lại, giọng đều đặn nhưng có sức nặng. “Chúng ta cần bàn về chi tiết hợp đồng hôn nhân. Tôi muốn chắc chắn rằng cô hiểu mọi ràng buộc và trách nhiệm.”

Cô gật đầu, ngồi xuống, mắt không rời hợp đồng đặt trên bàn.

Anh mở hồ sơ, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng từng điều khoản: “Trong thời gian hợp đồng, cả hai phải sống chung, xuất hiện cùng nhau trước công ty, gia đình và đối tác. Mọi chi phí, quyền lợi đều được điều chỉnh theo thỏa thuận. Bất kỳ vi phạm nào sẽ dẫn đến bồi thường.”

Thư Vân nhíu mày. “Về quyền lợi… tôi sẽ được gì nếu thực hiện hợp đồng này?”

Tần Hạo mở một trang khác, chỉ vào các điều khoản cụ thể: “Cô sẽ nhận toàn bộ quyền lợi tài chính, bảo vệ dự án của mình, và đảm bảo vị trí quan trọng trong công ty sau khi hợp đồng kết thúc. Đây là cơ hội duy nhất để dự án hợp tác không thất bại.”

Lạc Thư Vân cảm giác tim đập nhanh. Cô hiểu rõ: nếu từ chối, không chỉ sự nghiệp của cô gặp nguy hiểm, mà dự án cô dồn tâm huyết bấy lâu sẽ tan thành mây khói. Cô hít một hơi, giọng run run:

“Anh nói như thể… tôi không có lựa chọn nào khác?”

Tần Hạo nhún vai, ánh mắt thẳng: “Cô có quyền từ chối. Nhưng nếu từ chối, dự án thất bại, và hậu quả sẽ không chỉ là mất cơ hội, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng và công ty của cô. Tôi không ép buộc, nhưng thực tế là lời đề nghị này khó từ chối.”

Cô ngồi im, suy nghĩ. Trong lòng, một cuộc chiến nội tâm diễn ra dữ dội. “Nếu đồng ý, tôi sẽ phải sống chung với người đàn ông này… suốt một năm… nhưng từ chối, tất cả những gì tôi xây dựng sẽ sụp đổ…

Sau vài phút im lặng, Tần Hạo tiếp tục, giọng hơi mềm hơn một chút: “Tôi không quan tâm đến tình cảm. Cô chỉ cần thực hiện hợp đồng như đã ký. Tôi cũng vậy. Chúng ta chỉ cần chuyên nghiệp.”

Nghe những lời này, Thư Vân cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa đau đầu. Anh thật sự… không quan tâm? Hay chỉ đang che giấu điều gì đó? Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt, vì thực tế đang ở trước mắt: cơ hội này quá quan trọng để từ chối.

Cô thở dài, nhìn xuống tay mình. “Được… tôi đồng ý. Nhưng tôi muốn rõ ràng mọi điều khoản, để tránh hiểu lầm sau này.”

Tần Hạo gật đầu, ánh mắt trở lại sắc lạnh: “Đúng vậy. Chúng ta cần chuyên nghiệp và tuân thủ hợp đồng. Không có ngoại lệ.”

Sau buổi họp, Thư Vân rời tòa nhà với tâm trạng rối bời. Mỗi bước đi trên vỉa hè đều khiến cô cảm giác mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác: một năm hôn nhân giả, sống cùng CEO lạnh lùng, nhưng lại liên quan trực tiếp đến sự nghiệp và danh tiếng của cô.

Cô gọi điện thoại về nhà, giọng run run:

“Mẹ ơi… con… con ký hợp đồng…”

Người mẹ ở đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng: “Thư Vân… nếu con thấy đây là cơ hội, mẹ tin con có thể vượt qua. Hãy mạnh mẽ.”

Cô gật đầu, dù mẹ không nhìn thấy. “Vâng… con sẽ làm được.”

Buổi tối, khi trở về căn hộ do Tần Hạo chuẩn bị, Thư Vân ngồi trên sofa, nhìn xung quanh. Nội thất hiện đại, sang trọng, nhưng vẫn lạnh lẽo. Cô tự nhủ: “Một năm sống ở đây… phải thật sự chuyên nghiệp. Không được để cảm xúc xen vào. Không tình cảm… chỉ là hợp đồng.”

Nhưng trong thâm tâm, cô không thể phủ nhận một điều: sống cùng Tần Hạo – một người đàn ông quá hoàn hảo, quá lạnh lùng, và quá bí ẩn – khiến trái tim cô vừa tò mò vừa cảnh giác.

Đêm đó, cô khó ngủ. Cứ mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh Tần Hạo xuất hiện: dáng người cao, ánh mắt lạnh, giọng nói điềm tĩnh… khiến cô cảm giác vừa xa cách vừa không thể rời mắt.

Sáng hôm sau, khi chuẩn bị đi làm, cô nhận được một tin nhắn từ anh:

"Sáng nay 7h, tôi đợi cô tại sảnh. Hợp đồng yêu cầu chúng ta xuất hiện cùng nhau. Đừng trễ."

Cô cười khẽ, vừa lo vừa thích thú. “Thật khó để từ chối… nhưng cũng thật thú vị…”

Trên đường đến công ty, Thư Vân suy nghĩ rất nhiều. Một năm giả vờ… nhưng phải sống cùng Tần Hạo, học cách tương tác, học cách phối hợp trong công việc, và đối mặt với những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp… Tất cả đều là thử thách không nhỏ.

Cô tự nhủ: “Mình sẽ làm được. Đây là cơ hội để khẳng định năng lực, và… cũng là một trải nghiệm chưa từng có. Một năm thôi, Thư Vân. Mọi thứ sẽ ổn.”

Và từ đó, cuộc sống chung bắt đầu – mỗi ngày đều là một thử thách, một cơ hội, một khoảnh khắc đầy mâu thuẫn và tò mò giữa hai con người tưởng xa lạ nhưng bị ràng buộc bởi một lời đề nghị khó từ chối.

Ai biết được, từ hợp đồng này, tình cảm thật sự – vốn bị kìm nén – sẽ bắt đầu nảy nở, từng chút một, giữa những ánh mắt, cử chỉ, và khoảng lặng đầy sức hút của hai con người tưởng chừng chẳng liên quan.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×