Ngày thứ chín sống chung, không khí tại căn hộ sang trọng của Lạc Thư Vân trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Áp lực công việc, email, hợp đồng, và những deadline dồn dập khiến cô mệt mỏi. Thậm chí, sự bận rộn đến mức cô cảm giác mình gần như không còn thời gian để nghĩ đến Tần Hạo.
Sáng sớm, khi Thư Vân vừa bước chân ra bếp, chuẩn bị cà phê, Tần Hạo đã đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng chăm chú quan sát.
“Cô trông mệt mỏi,” anh nói, giọng đều đặn nhưng sắc bén.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng nở nụ cười: “Chỉ là deadline thôi… hôm nay công việc nhiều quá.”
Anh gật đầu, bước tới bàn làm việc của mình, nhưng vẫn quan sát từng hành động của cô. Trong ánh mắt điềm tĩnh ấy, Thư Vân cảm giác vừa áp lực vừa… tò mò.
“Sao anh ấy lúc nào cũng bình tĩnh thế nhỉ? Mình mà là anh ấy chắc đã phát điên từ lâu rồi.”
Đến văn phòng, áp lực càng tăng lên. Thư Vân phải chuẩn bị báo cáo tài chính cho một dự án quan trọng, đồng thời phối hợp với bộ phận khác để hoàn thiện kế hoạch marketing. Cô chạy đi chạy lại, tay xách laptop, tay cầm tài liệu, đầu óc quay cuồng.
Tần Hạo, như thường lệ, vẫn xuất hiện ở công ty đúng lúc cần thiết. Anh phụ trách một phần quan trọng trong dự án liên doanh, nhưng sự xuất hiện của anh khiến Thư Vân vừa muốn nhờ giúp vừa cảm thấy bực bội.
Trong một cuộc họp, khi một đối tác đưa ra ý kiến trái chiều, Thư Vân cố gắng giải thích, nhưng bị đối tác phủ nhận:
“Chúng tôi không đồng ý với phương án này. Cần điều chỉnh ngay.”
Cô nhíu mày, vừa bực bội vừa căng thẳng, định mở lời phản biện thì Tần Hạo đứng lên, giọng điềm tĩnh nhưng sắc sảo:
“Xin lỗi, nhưng phương án này đã được phân tích kỹ lưỡng. Nếu cần, tôi có thể trình bày chi tiết số liệu để minh chứng.”
Cả phòng họp im lặng, ánh mắt mọi người dồn về phía anh. Thư Vân vừa ngạc nhiên vừa… hơi bực: “Anh ấy lại can thiệp nữa rồi. Sao cứ xen vào công việc của mình hoài vậy?”
Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng một chút ý nhị: “Cô quá căng thẳng. Tôi không muốn cô thất bại.”
Cô hơi đỏ mặt, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Anh ấy… quan tâm nhưng không thừa nhận.”
Buổi trưa, cả hai ngồi cùng nhau tại quán cà phê gần văn phòng. Không gian im lặng, chỉ tiếng ly tách và bàn giấy lộp cộp.
Thư Vân thở dài: “Hôm nay áp lực quá… anh có vẻ quá ổn định, còn tôi như sắp phát điên.”
Tần Hạo nhún vai, giọng điềm tĩnh: “Cô phải học cách kiểm soát cảm xúc. Tôi không thể làm thay cô được.”
Cô nhíu mày, một phần bực, một phần thấy… được quan tâm: “Anh ấy đúng… nhưng sao cảm giác vừa bực vừa muốn dựa vào?”
Trong ánh mắt điềm tĩnh ấy, Thư Vân cảm nhận được một sự quan tâm tiềm ẩn, khiến cô vừa bối rối vừa khó chịu.
Chiều đến, khi trở về căn hộ, cả hai đều mệt mỏi. Thư Vân định đặt laptop lên bàn, nhưng Tần Hạo đã bước tới, nghiêng người, nhìn qua màn hình:
“Cô xử lý vấn đề này như thế nào?”
Cô hơi khó chịu: “Anh… lại can thiệp rồi. Đây là công việc của tôi.”
Anh nhún vai: “Tôi chỉ muốn giúp cô rút gọn thời gian, tránh mệt mỏi.”
Cô im lặng, trong lòng vừa bực vừa… cảm động. Một cảm giác mâu thuẫn tinh tế len lỏi: vừa muốn giữ khoảng cách, vừa muốn nhận sự quan tâm.
Tối hôm đó, khi dọn dẹp bếp, áp lực công việc vẫn đeo bám cả hai. Thư Vân tay run vì mệt, vô tình làm rơi chiếc ly. Tần Hạo nhanh chóng nhặt lên, ánh mắt chăm chú:
“Cẩn thận. Cô không thể làm việc khi quá mệt mỏi.”
Cô nhìn anh, vừa bực vừa thấy ấm lòng: “Anh ấy… lúc nào cũng biết cách can thiệp đúng lúc, nhưng không bao giờ nói thẳng. Một người đàn ông quyền lực nhưng lại tinh tế đến vậy…”
Khoảng cách giữa họ vẫn tồn tại, nhưng những va chạm trong công việc và sự quan tâm tiềm ẩn đã tạo ra một nhịp điệu mới – vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào.
Ngày thứ mười, tình huống mâu thuẫn đỉnh điểm xảy ra.
Một khách hàng quan trọng đưa ra yêu cầu thay đổi hợp đồng vào phút cuối. Thư Vân căng thẳng, muốn tự giải quyết. Tần Hạo xuất hiện, giọng điềm tĩnh:
“Cô không nên xử lý một mình. Tôi sẽ giúp cô.”
Cô đỏ mặt, giọng bực: “Anh… luôn xen vào công việc của tôi!”
Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng: “Cô mệt mỏi và căng thẳng. Hợp tác sẽ nhanh hơn. Đừng để cảm xúc chi phối công việc.”
Cả hai đều im lặng, không khí căng thẳng nhưng đồng thời… một sự tin tưởng âm thầm được hình thành.
Cuối tuần, khi mọi thứ lắng xuống, Thư Vân ngồi trên ban công, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn:
“Một năm sống cùng anh… không chỉ là hợp đồng hôn nhân. Mỗi lần áp lực công việc xen ngang, mâu thuẫn xuất hiện, nhưng trái tim lại rung động. Sao lại cảm thấy vừa bực vừa muốn gần anh thế này?”
Tần Hạo đứng cạnh cô, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, giọng thầm:
“Cô ấy… cứng cỏi, bướng bỉnh, nhưng khi gặp áp lực, tôi muốn giúp cô ấy. Một năm hợp đồng… nhưng cảm xúc thật sự đang nảy nở trong tôi.”
Qua những ngày căng thẳng xen lẫn công việc, Lạc Thư Vân và Tần Hạo dần nhận ra rằng, khoảng cách giữa họ không chỉ là hợp đồng, mà còn là sự rung động tinh tế, sự quan tâm không lời và những mâu thuẫn âm thầm tạo nên nhịp sống chung độc đáo.
Áp lực công việc xen ngang, mâu thuẫn nảy sinh, nhưng đồng thời, nó cũng khiến hai con người xa lạ dần hiểu nhau hơn, nhận ra cảm xúc thật và những rung động sâu kín, mở ra tiền đề cho những khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào tiếp theo.