hôn nhân bắt đầu bằng lời nói dối

Chương 8: Ghen Ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai sau bữa tiệc gia đình, Lạc Thư Vân thức dậy với cảm giác vừa bồi hồi vừa căng thẳng. Một phần vì những ánh mắt dò xét của người thân, một phần vì Tần Hạo dường như ngày càng khó nắm bắt cảm xúc.

Cô đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc, tự nhủ: “Một năm sống cùng anh… không chỉ là hợp đồng. Mình cần chuẩn bị tinh thần cho những cảm xúc không tên này.”

Buổi sáng, cô đi làm, gặp phải một tình huống khiến trái tim đập nhanh. Tại công ty, cô gặp Lâm Quân, một đối tác thân thiện, vui vẻ, luôn tỏ ra quan tâm đến cô:

“Thư Vân, hôm qua em dường như rất bận. Có ai đồng hành với em không?”

Cô hơi đỏ mặt: “À… không, tôi đi một mình.”

Nhưng khi nhắc đến Tần Hạo, ánh mắt Lâm Quân thoáng một chút tò mò: “Ô, vậy mà nghe nói anh Tần Hạo cũng là người luôn đi cùng em trong các sự kiện?”

Cô cười gượng, cố giấu đi sự bất an trong lòng: “Anh ấy quá bận rộn… nên không đi cùng mình.”

Trong khi đó, ở văn phòng Tần Hạo, anh nhận được tin nhắn từ quản lý:

"Sáng nay thấy cô Lạc Thư Vân đi cùng anh Lâm Quân tại công ty đối tác. Chắc là họ trao đổi công việc thôi."

Anh nhíu mày. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng – một thứ gì đó mà anh chưa từng nhận ra trước đây.

“Chỉ là hợp đồng… tại sao lại thấy khó chịu đến vậy?” Tần Hạo tự hỏi, giọng thầm trong lòng lạnh lùng nhưng sắc nét.

Buổi trưa, Thư Vân ăn trưa cùng đồng nghiệp, không hề nhận ra ánh mắt quan sát của anh qua camera an ninh tại văn phòng.

Khi cô cười với đồng nghiệp, Tần Hạo đứng bên cửa, nhìn qua màn hình, nhíu mày: “Cô ấy… quá gần gũi với người khác.”

Trong lòng anh, cảm giác lạ lùng, khó định nghĩa – không phải ghen tuông công khai, mà là một sự bực bội âm ỉ.

Chiều đến, khi cả hai trở về căn hộ, không khí căng thẳng xuất hiện.

Thư Vân cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh… hôm nay có vẻ im lặng hơn bình thường.”

Tần Hạo không trả lời ngay, chỉ bước vào phòng khách, giọng đều đặn: “Chỉ là bận rộn.”

Cô nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ: “Anh… đang ghen sao?”

Anh vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt thoáng một chút bối rối: “Không… chỉ là sự quan tâm thông thường.”

Sau bữa tối, khi dọn dẹp căn hộ, tình huống ghen ngầm xảy ra:

Thư Vân vô tình chạm vào tay anh khi đặt chiếc ly vào bàn, cô đỏ mặt: “Xin lỗi…”

Tần Hạo lướt qua, giọng đều đặn nhưng hơi khẽ: “Cẩn thận. Tôi không thích bị va chạm.”

Cả hai đều cảm thấy một rung động kỳ lạ xen lẫn bực bội, nhưng không ai thừa nhận.

Ngày hôm sau, trong một buổi họp quan trọng tại công ty, Thư Vân phải trao đổi trực tiếp với một đối tác nam, vui vẻ và thân thiện như thường lệ.

Khi Tần Hạo xuất hiện vào phút cuối để dự buổi họp, ánh mắt anh lướt qua cô và đối tác. Một cảm giác ghen tuông âm thầm nổi lên trong lòng: “Cô ấy… sao lại cười vui vẻ như vậy với người khác?”

Cô cũng nhận ra ánh mắt anh, nhưng cố gắng bình tĩnh, thậm chí nhún vai: “Anh ấy… vẫn lạnh lùng như mọi khi. Nhưng… sao trái tim mình lại loạn nhịp?”

Về đến nhà, cả hai im lặng trong bữa tối. Không ai mở lời về những gì đã xảy ra, nhưng mỗi cử chỉ đều đầy ẩn ý:

Thư Vân quan sát cách anh nhấc đũa, cẩn thận không để thức ăn rơi ra ngoài.

Tần Hạo để ý từng biểu cảm nhỏ của cô, ánh mắt khẽ nhíu khi cô nói chuyện về đồng nghiệp nam.

Trong lòng cả hai, những rung động âm thầm xuất hiện: một chút khó chịu, một chút tò mò, một chút… ghen tuông.

Một buổi tối, khi Thư Vân ngồi trên sofa đọc tài liệu, Tần Hạo đứng bên cạnh, đưa một tách trà:

“Uống đi. Cô cần nghỉ ngơi.”

Cô nhìn anh, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa cảm động: “Cảm ơn… nhưng sao hôm nay anh lại dịu dàng thế?”

Anh thở dài, giọng điềm tĩnh: “Chỉ là quan tâm. Không liên quan gì đến… bất kỳ ai khác.”

Cô đỏ mặt, hiểu rằng cả hai đều đang cảm nhận những rung động mà bản thân chưa muốn thừa nhận.

Những ngày sau, “ghen ngầm” trở thành một trò chơi tinh tế:

Thư Vân thấy anh đứng cạnh đồng nghiệp nữ, mắt hơi khẽ nhíu: cô cố tình cười với anh, nhưng anh vẫn lạnh lùng, khiến cô vừa bực vừa thấy hấp dẫn.

Tần Hạo thấy cô trò chuyện thân mật với đồng nghiệp nam, ánh mắt thoáng khó chịu: nhưng khi cô vô tình nhìn anh, anh lại trở về vẻ điềm tĩnh, khiến trái tim cô bỗng dưng đập nhanh.

Cả hai cùng tránh thừa nhận cảm xúc, nhưng ánh mắt, cử chỉ, và những khoảnh khắc nhỏ hàng ngày đều tạo ra một sân khấu ghen tuông âm thầm nhưng sống động.

Một buổi tối, khi cả hai cùng dọn dẹp bếp, Thư Vân vô tình làm nước rơi ra sàn. Tần Hạo nhanh chóng lau giúp cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú:

“Cẩn thận lần sau.”

Cô đỏ mặt, giọng nhỏ: “Vâng… cảm ơn anh.”

Không gian im lặng, nhưng cả hai đều cảm nhận sự ghen tuông, lo lắng, và tò mò lẫn lộn. Đây là lần đầu tiên họ thực sự để ý đến cảm xúc của đối phương, dù vẫn chưa dám thừa nhận.

Đêm xuống, Thư Vân ngồi trên ban công, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn, tự nhủ:

“Anh ấy… sao quá lạnh lùng, nhưng lại khiến mình không thể rời mắt. Mình… chắc chắn đang ghen ngầm rồi.”

Tần Hạo đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn ra xa, tự nhủ:

“Cô ấy… hay cười, hay tiếp xúc với người khác… sao lại khiến mình thấy khó chịu đến vậy. Một năm hợp đồng… nhưng cảm xúc thật đã len lỏi.”

Ngày thứ tám trôi qua, những rung động âm thầm – ghen ngầm, tò mò, bực bội, và quan tâm – đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống chung của họ. Họ vẫn giữ khoảng cách, vẫn là hai con người lạnh lùng và cứng cỏi, nhưng mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều khiến trái tim họ rung động.

Ngôi nhà xa lạ, bữa tiệc gia đình, công việc, và giờ đây là những rung động ghen tuông âm thầm – tất cả đang dần biến mối quan hệ hợp đồng thành một câu chuyện tình cảm thật sự, đầy ngọt ngào, hài hước và căng thẳng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×