Trên bầu trời xanh không tì vết, ngọn gió đầu hạ thổi qua đồng cỏ mênh mông.
Ánh nắng rót xuống nhẹ như mật, phủ vàng những tán cây, rơi trên vai hai người đang ngồi tựa vào nhau.
Dư Trạch ngả đầu ra sau, mắt khẽ nhắm, tận hưởng cảm giác yên tĩnh mà cả ngàn kiếp mới có được.
Tư Nhiên tựa vào vai anh, bàn tay khẽ xoay chiếc nhẫn bạc đã cũ – vật duy nhất còn lại sau cơn sáng ấy.
Không dữ liệu, không tầng ký ức, không hệ thống.
Chỉ còn họ.
“Anh nghĩ… đây là đâu?” – cô hỏi, giọng nhỏ như gió.
“Không biết.” – Anh cười, ánh nắng phản chiếu trong mắt – “Có thể là thế giới mới, hoặc chỉ là một giấc mơ dài mà chúng ta chưa tỉnh.”
“Em không muốn tỉnh.”
“Anh cũng vậy.”
Cô mỉm cười, đưa tay chạm vào cỏ. Mỗi cọng cỏ rung nhẹ, tỏa ra ánh sáng mờ như có linh hồn.
Dư Trạch nhìn quanh. Xa xa, giữa cánh đồng là một hồ nước trong vắt, phản chiếu bầu trời.
Anh đứng dậy, kéo cô đi:
“Đi thôi. Chúng ta nên xem thế giới này có gì.”
Họ đi qua những con đường uốn quanh, qua thung lũng tràn đầy gió, qua những bậc đá dẫn đến hồ.
Trên đường, không có ai khác.
Không tiếng động cơ, không tiếng người, không dấu vết của văn minh.
“Anh thấy không?” – cô hỏi – “Thế giới này hoàn hảo quá. Nhưng cũng… trống rỗng quá.”
“Ừ.” – Anh khẽ gật – “Như thể nó được tạo ra chỉ cho hai ta.”
Câu nói khiến cô sững lại.
“Anh nghĩ… có ai đã làm vậy sao?”
“Anh không biết. Nhưng nếu có ai đó ngoài kia, có thể họ đang nhìn.”
Cùng lúc đó, ở một nơi khác – không thuộc về thế giới của ánh sáng, cũng chẳng thuộc về bóng tối.
Một căn phòng phủ đầy màn hình trong suốt. Trên từng màn hình, vô số hình ảnh nhấp nháy: biển, đồng cỏ, hai con người đang mỉm cười.
Một người đàn ông tóc bạc ngồi trước bảng điều khiển. Gương mặt ông đầy nếp nhăn, ánh mắt sâu thẳm.
Trên ngực áo ông có một huy hiệu bạc khắc chữ “Supervisor-01.”
Ông nhìn lên màn hình, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Vậy là họ đã vượt qua.”
Từ trong bóng tối, một giọng nữ máy móc đáp lại:
“Xác nhận: Thực thể Dư Trạch và Tư Nhiên đã phá vỡ vòng lặp nhân bản. Chu kỳ mười tám kết thúc.”
“Kết quả hệ thống?”
“Hủy toàn bộ dữ liệu tầng hai đến mười bảy. Còn lại tầng gốc trắng – đã mất kiểm soát.”
Người đàn ông lặng đi.
“Ta đã cảnh báo họ… nhưng họ vẫn chọn tình yêu.”
“Ngài có muốn xóa họ không?”
Ông bật cười khẽ. “Xóa sao? Sau hàng trăm năm nghiên cứu về cảm xúc con người, lần đầu tiên ta thấy một mô hình vượt qua được quy luật.”
Ông chạm tay vào màn hình, nơi hình ảnh Tư Nhiên đang cười.
“Cô ấy không hoàn hảo. Nhưng có một thứ mà không hệ thống nào tạo ra được – sự tự nguyện.”
Giọng máy im lặng vài giây.
“Ngài sẽ làm gì tiếp theo?”
“Ta muốn xem. Xem tình yêu của hai thực thể lỗi có thể kéo dài bao lâu khi không còn ai điều khiển.”
Ông bấm một nút. Tất cả màn hình tắt, chỉ còn một tấm duy nhất sáng lên, hiện dòng chữ:
Simulation Restart – Version: HUMAN ERA.
Bầu trời chuyển sang chiều.
Dư Trạch và Tư Nhiên ngồi bên hồ nước. Gió mang theo hương ngọt của cỏ dại.
Anh ném một viên sỏi nhỏ xuống mặt hồ. Sóng gợn lan ra, phản chiếu hai gương mặt.
“Anh có nghĩ…” – cô khẽ nói – “sẽ có ngày thế giới này biến mất?”
“Có thể.”
“Anh có sợ không?”
“Không.” – Anh mỉm cười – “Vì nếu nó sụp đổ, anh sẽ nắm tay em mà đi.”
Cô cười khẽ, rồi hỏi: “Anh có bao giờ nghĩ, có ai đang nhìn chúng ta không?”
“Có thể. Nhưng họ nhìn hay không, anh không quan tâm. Miễn họ đừng chia cắt ta nữa.”
Một làn gió mạnh nổi lên, mặt hồ gợn sóng dữ dội.
Trên mặt nước, bóng họ bỗng biến dạng – như bị ai đó kéo giãn.
Cô giật mình, đứng dậy.
“Anh… anh thấy không?”
Anh nhìn theo – trong hồ, phản chiếu không chỉ có họ, mà còn một hình khác – mờ nhạt nhưng rõ ràng đang dõi theo.
Một giọng nói rất khẽ vang lên trong không khí:
“Họ đã nhớ rồi. Quá sớm…”
Hai người nhìn quanh, không thấy ai.
Dư Trạch siết chặt tay cô, nói nhỏ: “Đừng sợ. Dù là ai, chúng ta cũng đã sống thật rồi.”
Nhưng cô nghe rõ trong gió có tiếng thở dài, mơ hồ và buồn bã.
“Con người… luôn muốn yêu, ngay cả khi biết đó là ảo.”
Đêm xuống.
Hai người nhóm một đống lửa nhỏ bên bờ hồ.
Ánh lửa hắt lên gương mặt cô, mềm mại và an yên.
“Em nghĩ mình từng có ký ức.” – cô nói khẽ – “Em nhớ có một thành phố, có biển, có một người đàn ông luôn nhìn em từ xa.”
“Anh?”
“Có lẽ.” – Cô cười – “Ký ức của em như vụn thủy tinh, nhưng mảnh nào cũng có hình anh.”
Anh đưa tay ra, chạm lên má cô.
“Nếu quá khứ khiến em đau, chúng ta sẽ viết lại.”
“Viết lại?”
“Ừ. Từ bây giờ, mỗi ngày là một ký ức mới – không ai xóa được nữa.”
Cô gật đầu. Ánh lửa phản chiếu trong mắt họ, hai bóng người hòa làm một.
Từ xa, qua lớp không gian mờ, người đàn ông tóc bạc vẫn lặng lẽ quan sát.
Ánh sáng màn hình phản chiếu lên khuôn mặt ông, tạo thành hai đường sáng song song trong mắt.
“Ta đã từng nghĩ cảm xúc là lỗi. Nhưng có lẽ… lỗi mới chính là khởi đầu của sự sống.”
Ông quay sang, nhìn màn hình khác – nơi hàng ngàn “dữ liệu nhân bản” đang bị xóa dần, từng ký ức một tan biến.
Trong đám ký ức đó, chỉ còn lại hai ánh sáng không thể xóa – lam và bạc.
“Các ngươi đã chiến thắng, Dư Trạch, Tư Nhiên.” – Ông nói, giọng trầm – “Nhưng cái giá cho tự do là gì, các ngươi biết không?”
Giọng máy vang lên sau lưng:
“Ngài đang phá vỡ quy tắc cấp tối thượng.”
“Có lẽ thế.”
“Ngài có sợ bị hủy?”
Ông mỉm cười: “Nếu có thể nhìn thấy tình yêu thật sự, ta sẵn lòng bị hủy.”
Ông nhấn nút cuối cùng.
Một tia sáng từ trung tâm phòng điều khiển bắn thẳng lên, xuyên qua tầng thực tại.
Dư Trạch đang nắm tay Tư Nhiên, chợt thấy bầu trời rực sáng.
Từng luồng ánh sáng rơi xuống như sao băng.
Cô ngẩng lên, mắt sáng lấp lánh: “Đẹp quá…”
Anh nhìn theo, lòng chợt dấy lên cảm giác lạ lùng – như thể có ai đó, ở một thế giới khác, đang mỉm cười nhìn họ.
Một trong những tia sáng rơi xuống gần bờ hồ. Họ bước tới.
Giữa đám cỏ, ánh sáng ấy hóa thành một vật nhỏ: một chiếc đồng hồ bạc, kim dừng ở 00:01.
“Anh từng có cái giống thế này.” – Dư Trạch khẽ nói.
Cô cầm lấy, cảm giác quen thuộc tràn về. Trong lòng đồng hồ khắc hàng chữ mờ:
Những người còn nhớ sẽ giữ cho thế giới tiếp tục tồn tại.
Cô nhìn anh.
“Anh nghĩ… ai để lại?”
“Có lẽ là người đã tạo ra chúng ta.”
“Và giờ… ông ta đang để chúng ta tự sống.”
Họ im lặng, cùng nhìn đồng hồ.
Giây kim run nhẹ, rồi bắt đầu chuyển động.
Thời gian, vốn bị đóng băng, giờ đã khởi động lại.
Ở tầng điều khiển, màn hình dần tối đi.
Giọng nữ máy móc vang lên lần cuối:
“Hệ thống nhân bản… kết thúc hoàn toàn.”
“Xác nhận: Chỉ còn hai thực thể tự do.”
Người đàn ông tóc bạc tựa vào ghế, mắt nhắm lại.
“Vậy là đủ rồi.”
Căn phòng rung nhẹ. Ánh sáng bao trùm ông.
Trước khi tan biến, ông mỉm cười khẽ:
“Chỉ cần có người nhớ, thì dù thế giới này là ảo, nó vẫn thật.”
Sáng hôm sau, trên bầu trời thế giới mới, hải đăng xa xa bật sáng.
Dư Trạch và Tư Nhiên ngồi bên nhau, nhìn mặt trời mọc.
Cô hỏi: “Anh nghĩ… ai đã bật ngọn đèn đó?”
Anh nắm tay cô, khẽ nói: “Có lẽ là ai đó vẫn còn nhớ đến chúng ta.”
Cô tựa vào vai anh, nụ cười lặng lẽ.
Trong ánh sáng bình minh, mọi thứ đều trong trẻo – gió, nước, tim người.
Phía xa, trên biển, có hai vệt sáng song song bay lên trời, rồi tan vào mây trắng.
Khi có người còn nhớ, tình yêu sẽ không bao giờ bị xóa.