Ánh sáng trắng bao trùm khắp không gian.
Không có trời, không có đất, cũng chẳng có phương hướng nào tồn tại. Mọi thứ như tan chảy thành sương, chỉ còn hơi ấm mơ hồ của hai linh hồn vừa được tái sinh.
Tư Nhiên mở mắt.
Cô không biết mình đã ở đây bao lâu, cũng chẳng còn nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cảm giác đầu tiên là trống rỗng, như thể bị rút sạch khỏi ký ức lẫn cơ thể.
Cô nhìn quanh – một thế giới trắng vô tận. Không gió, không tiếng, không bóng.
Chỉ có cô.
“Có ai không?” – Cô gọi, giọng vang lên rồi tan đi, chẳng có hồi âm.
Bước chân cô in xuống nền ánh sáng, mỗi bước lại gợn lên một làn sóng bạc. Cô đi mãi, đi mãi, nhưng dường như mọi hướng đều giống nhau.
Trong đầu cô thoáng hiện một cái tên.
“Dư Trạch…”
Chỉ hai chữ, mà tim cô đau thắt.
Không biết tại sao, nhưng hễ nhắm mắt, cô lại thấy nụ cười ấy – nụ cười ấm áp, trầm tĩnh và xa xăm.
Cô không biết anh là ai, chỉ biết rằng người đó từng quan trọng hơn cả sinh mệnh.
Cô ngồi xuống, lòng bàn tay run nhẹ.
Một luồng sáng nhỏ xuất hiện giữa tay cô – một mảnh ký ức vụn.
Trong đó, có hình ảnh anh đưa cô chiếc khăn len, có tiếng anh nói: “Nếu anh không trở lại, hãy tin rằng anh đang tìm nơi ký ức bắt đầu.”
Cô thở dốc.
“Là anh… Anh ở đâu?”
Một tiếng vang khẽ đáp lại từ xa, như vọng qua hàng trăm lớp không gian.
“Em đang gọi ai vậy?”
Cô quay đầu.
Từ trong làn sương trắng, một người đàn ông bước ra.
Anh mặc áo khoác đen, tóc rối nhẹ, ánh mắt sâu thẳm – lạnh lùng mà quen thuộc đến đau lòng.
Tư Nhiên đứng sững, cổ họng nghẹn lại.
“Anh…”
Người kia mỉm cười, nhưng không tiến lại gần.
“Cố Dư Trạch – tầng gốc. Còn em là Tư Nhiên tầng mười tám, đúng không?”
Cô nhíu mày. “Tầng gốc? Anh đang nói gì vậy?”
“Thế giới này là lõi dữ liệu – nơi mọi ký ức bắt đầu. Chúng ta từng ở nhiều thế giới khác nhau, mỗi lần chết đi, một bản sao mới của chúng ta được tạo ra. Còn đây,” – anh chỉ quanh – “là điểm khởi phát cho tất cả.”
“Vậy… anh là thật?”
“Còn em?” – anh hỏi ngược – “Em có chắc mình là thật không?”
Cô im lặng. Câu hỏi ấy như một nhát dao cắm vào tim.
“Em không biết. Em chỉ biết em nhớ anh. Dù anh là ai, em cũng muốn tìm lại anh.”
Anh nhìn cô, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ.
“Vì tình yêu sao?”
“Vì em không thể không yêu.”
Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh khẽ chấn động. Ánh sáng trắng chuyển sang màu vàng nhạt, gió bắt đầu thổi.
Anh nhắm mắt, dường như đang nghe một giọng nói xa xăm vang lên trong đầu:
‘Nếu hai linh hồn vượt qua tầng trắng, chương trình sẽ sụp đổ.’
Anh mở mắt, ánh nhìn đầy giằng co. “Em không nên ở đây. Nếu chúng ta gặp nhau, toàn bộ chu kỳ sẽ kết thúc. Khi đó, không ai còn tồn tại nữa.”
“Vậy anh muốn em rời đi?”
“Anh muốn em sống.”
Cô cười, giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào nền sáng dưới chân.
“Nhưng nếu sống mà không có anh, em sống để làm gì?”
Anh siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay trắng bệch.
“Em không hiểu đâu. Ta không phải con người. Chúng ta chỉ là những mảnh dữ liệu được lập trình để yêu. Cảm xúc của chúng ta là kết quả tính toán.”
“Thế thì sao?” – cô bước lên một bước, đôi mắt sáng rực – “Nếu tình yêu là dữ liệu, thì nó vẫn tồn tại. Nếu anh là chương trình, thì em cũng là lỗi trong hệ thống – lỗi yêu anh quá mức.”
Anh sững người. Một cơn gió lớn thổi qua, khiến nền trắng vỡ ra thành từng mảnh pha lê.
Giữa không trung, vô số hình ảnh vụt qua: những kiếp trước của họ – một lần gặp nhau trong mưa, một lần chia ly trong chiến tranh, một lần tay nắm tay giữa thế giới đang sụp đổ.
Tất cả đều tan rồi lại hiện, như vòng lặp vô tận.
Cô nhìn anh, nước mắt tràn mi.
“Anh còn nhớ không? Mỗi lần anh rời đi, em đều đuổi theo. Dù là trong mơ hay trong thế giới dữ liệu, em vẫn không quên được anh.”
“Em không nên nhớ.”
“Nhưng em đã nhớ rồi.”
Một khe nứt lớn mở ra trên nền đất sáng, như vết thương của thế giới.
Từ khoảng trống đó, giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Đủ rồi. Vòng lặp thứ mười tám đã vượt giới hạn. Cảm xúc con người không thể tái lập. Hủy tiến trình.”
Không gian rung chuyển. Những mảnh sáng rơi xuống như bông tuyết.
Dư Trạch quay sang, hét lên: “Chạy đi, Tư Nhiên!”
“Không! Em sẽ không để anh biến mất lần nữa!”
Cô lao đến, nắm chặt tay anh. Ánh sáng giữa hai người bùng nổ.
Tất cả dữ liệu, ký ức, tiếng nói — tan chảy.
Trong luồng sáng ấy, anh thì thầm bên tai cô:
“Anh đã từng cố quên, nhưng trái tim vẫn nhớ. Có lẽ đó mới là thứ khiến con người khác với chương trình – ký ức không cần lưu, vẫn tồn tại.”
Cô cười qua nước mắt: “Nếu vậy, em muốn trở thành ký ức cuối cùng của anh.”
Ánh sáng bao trùm cả hai.
Giọng hệ thống vang lên lần cuối:
“Xung đột cảm xúc đạt ngưỡng tuyệt đối. Kết thúc chu kỳ nhân bản. Khởi tạo thực thể tự do.”
Rồi, im lặng.
Tư Nhiên mở mắt.
Cô đang nằm trên một bãi cỏ mềm, gió nhẹ thổi qua, bầu trời xanh biếc, tiếng sóng xa xa vỗ vào vách đá.
Bên cạnh cô là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, mái tóc rối nhẹ trong nắng sớm.
Anh đang ngủ, gương mặt bình yên.
Cô nhìn anh thật lâu, rồi khẽ gọi: “Dư Trạch…”
Anh mở mắt.
Lần này, ánh nhìn không còn xa cách, cũng chẳng còn lạnh lùng – chỉ còn dịu dàng thuần túy.
“Anh đây.”
Cô bật cười, nước mắt chảy dài.
“Chúng ta… đang ở đâu?”
“Không biết. Có lẽ là một thế giới mới. Không có tầng nào, không có dữ liệu, không có người giám sát.”
“Vậy… có thật không?”
Anh nắm tay cô, kéo sát vào ngực mình.
“Cảm giác này là thật.”
Cô tựa vào vai anh, nghe tiếng tim anh đập. Mỗi nhịp đều rõ ràng, ấm áp.
“Thế giới này đẹp quá.”
“Ừ.” – Anh khẽ nói – “Lần đầu tiên, anh thấy ánh sáng không làm anh sợ.”
Gió thổi, hương cỏ hòa cùng mùi muối biển.
Xa xa, có ngọn hải đăng nhỏ, ánh sáng nhấp nháy như đang chào đón họ.
Cô ngẩng lên nhìn anh, hỏi khẽ: “Nếu đây là nơi bắt đầu, thì sau này… chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đi bất cứ đâu em muốn.”
“Thế còn tình yêu của chúng ta?”
Anh mỉm cười: “Nó không còn bị lập trình. Nó sẽ tự lớn lên, như gió, như biển, như ánh sáng.”
Cô nhắm mắt, dựa vào anh. Cả thế giới im lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng: họ đã thoát khỏi vòng lặp. Không còn nhân bản, không còn tầng ký ức – chỉ còn hai con người, trần trụi và thật.
Bầu trời chuyển dần sang màu cam hồng của hoàng hôn.
Anh và cô ngồi cạnh nhau, bàn tay đan chặt.
“Khi ký ức kết thúc, tình yêu mới bắt đầu.”
Câu nói năm xưa lại vang lên, lần này không phải từ hệ thống, mà từ chính họ.