Trời cuối thu, gió lạnh tràn về khiến bầu trời xám xịt như báo hiệu một cơn giông sắp kéo đến. Thành phố vẫn rực sáng ánh đèn, nhưng trong lòng Lâm Thiên Diệp chỉ toàn u ám.
Cô ngồi bất động trong phòng làm việc sang trọng của một công ty luật, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tập giấy dày đặt trước mặt. Trên trang bìa in đậm dòng chữ lạnh lẽo: “Hợp đồng hôn nhân – Thời hạn ba năm.”
Bàn tay Thiên Diệp run lên khi lật từng trang. Những điều khoản ngắn gọn, súc tích mà tàn nhẫn:
Hai bên kết hôn hợp pháp theo luật.
Thời hạn: ba năm.
Không được can thiệp đời tư riêng tư của đối phương.
Không ràng buộc tình cảm.
Sau khi hết hạn, cả hai sẽ ly hôn trong hòa bình.
Cô bật cười, nụ cười chua chát và đầy cay đắng. Đây không phải hôn nhân, mà chỉ là một bản hợp đồng mua bán. Người trong cuộc không cần yêu thương, không cần thấu hiểu, chỉ cần ký tên là biến thành vợ chồng.
Cảnh tượng cha cô ngồi bần thần trong căn phòng khách nhỏ hiện lên trong đầu. Mái tóc ông đã bạc trắng chỉ sau vài ngày. Giọng ông khàn đặc khi nắm lấy tay con gái:
– Diệp à… công ty không trụ nổi nữa. Bố đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không cứu được. Nếu không có vốn rót vào, chúng ta sẽ mất tất cả. Nhà cửa, cổ phần, cả danh dự…
Thiên Diệp khi ấy chỉ biết lặng im, trái tim thắt lại. Cô là con gái duy nhất, mẹ thì bệnh tim, làm sao chịu nổi cú sốc này?
Giữa lúc tuyệt vọng, Trần Minh Hạo xuất hiện.
Anh ta là tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Trần Thị – đối tác lớn nhất của công ty gia đình Thiên Diệp. Lãnh đạm, điềm tĩnh và đầy quyền lực. Chỉ cần một cái gật đầu của anh, công ty Lâm Thị sẽ có vốn đầu tư để vực dậy. Nhưng cái giá phải trả chính là cuộc hôn nhân này.
Khi ấy, Thiên Diệp đã lặng đi. Cô biết rõ, chẳng qua cô chỉ là một quân cờ trong bàn cờ thương trường của Minh Hạo. Anh ta cần một cuộc hôn nhân vì mục đích riêng, còn gia đình cô cần tiền để sống sót. Đơn giản thế thôi.
– Cô không bắt buộc phải đồng ý. – Luật sư của Trần Minh Hạo nói, giọng đều đều, như thể đang đọc bản báo cáo khô khan. – Nhưng nếu từ chối, công ty Lâm Thị sẽ chính thức phá sản trong vòng ba ngày tới.
“Ba ngày”… Hai từ ấy như một bản án tử hình.
Thiên Diệp nhìn xuống đôi bàn tay mình. Ngón tay thon dài đã từng quen cầm bút biên tập, viết nên những câu chuyện tình yêu lãng mạn cho độc giả. Thế nhưng giờ đây, chính bàn tay ấy lại chuẩn bị ký vào một hợp đồng hôn nhân không có tình yêu.
Cô cắn môi đến bật máu, mùi tanh nơi đầu lưỡi khiến cô tỉnh táo hơn. Cô nghĩ đến mẹ đang nằm viện, nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của cha. Cuối cùng, cô cầm bút.
Một nét ký tên, mực đen trải dài trên giấy trắng, chấm dứt mọi do dự.
Từ giây phút ấy, cuộc đời cô chính thức gắn liền với Trần Minh Hạo – một người đàn ông mà cô chưa từng yêu, thậm chí còn xa lạ.
Tối hôm đó, Thiên Diệp trở về nhà trong bộ dạng thất thần. Ngôi nhà nhỏ thân thuộc giờ đây ngập trong không khí nặng nề. Cha cô lặng im, còn mẹ thì mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, gương mặt nhợt nhạt.
– Con gái… – giọng cha khàn đi. – Có… thật là con đồng ý không?
Thiên Diệp cố nặn một nụ cười:
– Con làm rồi, bố mẹ đừng lo. Chỉ là ba năm thôi mà.
Mẹ cô nghe vậy, đôi mắt ngân ngấn nước. Bà ôm chặt lấy con gái, run run:
– Con… còn quá trẻ, tại sao phải gánh lấy tất cả? Hôn nhân đâu phải trò đùa…
Cô khẽ vỗ nhẹ lên lưng mẹ, cố giấu đi tiếng nghẹn nơi cổ họng:
– Con ổn mà mẹ. Hôn nhân chỉ là hình thức thôi, ba năm rồi sẽ hết.
Thế nhưng, trong lòng Thiên Diệp hiểu rõ: ba năm kia không hề ngắn ngủi. Nó có thể thay đổi cả một đời người.
Ngày hôm sau, cô được thư ký của Trần Minh Hạo gọi đến. Địa điểm là một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Khi bước vào phòng họp riêng, lần đầu tiên Thiên Diệp đối diện trực tiếp với “chồng tương lai” của mình.
Anh ngồi đó, dáng vẻ ung dung, mặc bộ vest đen cắt may tinh xảo. Khuôn mặt góc cạnh sắc nét, ánh mắt lạnh lẽo tựa băng. Ánh nhìn của anh khiến Thiên Diệp cảm thấy như mình chỉ là một món hàng vừa được thẩm định.
– Cô đến rồi. – Giọng anh trầm thấp, không chút cảm xúc. – Tôi nghĩ cô đã đọc kỹ hợp đồng.
– Vâng… – Thiên Diệp đáp, giọng nhỏ đến mức chính cô cũng khó nghe thấy.
– Tốt. – Anh gật nhẹ, rồi đặt trước mặt cô một tấm thẻ ngân hàng. – Đây là khoản tiền đầu tiên tôi hỗ trợ công ty Lâm Thị. Hãy nhớ, từ hôm nay, cô chính thức là vợ hợp pháp của tôi.
Trái tim Thiên Diệp khẽ run. Một phần vì lo sợ, một phần vì cảm giác tủi nhục. Tờ hôn thú chưa kịp ký mà mọi thứ đã như một vụ mua bán hoàn tất.
Cô ngẩng mặt, cố lấy can đảm:
– Anh cần một cuộc hôn nhân, tôi cũng cần cứu gia đình. Tôi đồng ý. Nhưng mong anh giữ lời: chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Ánh mắt Trần Minh Hạo ánh lên một tia khó đoán. Anh nghiêng người, áp sát cô, giọng nói thấp nhưng sắc lạnh:
– Tôi không quan tâm đến đời tư của cô, miễn là cô làm tròn vai diễn. Ba năm… rồi tất cả sẽ kết thúc.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Thiên Diệp. Cô tự nhủ: “Chỉ ba năm thôi… mình sẽ chịu đựng được.”
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm phủ kín những đám mây dày đặc. Thành phố rực rỡ ánh đèn, nhưng trong trái tim Thiên Diệp, tất cả đều tối tăm, chỉ còn lại một bản hợp đồng định mệnh vừa khóa chặt tương lai cô.