hôn nhân hợp đồng – tình yêu thật

Chương 2: Đám cưới không tình yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày cưới đến nhanh hơn Thiên Diệp tưởng.

Cô không ngờ rằng, chỉ sau vài tuần kể từ khi đặt bút ký vào bản hợp đồng hôn nhân kia, bản thân lại phải khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, đứng giữa một buổi lễ xa hoa mà bao người mơ ước.

Sáng sớm hôm ấy, khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố đã được trang hoàng lộng lẫy. Thảm đỏ trải dài từ cửa vào đến tận khán phòng lớn, nơi hàng ngàn bông hoa tươi rực rỡ khoe sắc. Hàng chục phóng viên chen lấn, máy ảnh và ống kính hướng thẳng về phía cánh cửa chính.

Đám cưới giữa tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị và con gái duy nhất của Lâm Thị – dẫu Lâm Thị đang lao đao – vẫn là tâm điểm của truyền thông.

Bên trong phòng thay đồ, Thiên Diệp ngồi trước gương. Làn da cô trắng nhợt, ánh mắt mờ đục. Thợ trang điểm khéo léo dặm thêm phấn son, tô vẽ để gương mặt cô toát lên vẻ tươi tắn. Nhưng nụ cười kia, dù có cố gắng bao nhiêu, vẫn chẳng thể nào chạm đến ánh mắt.

– Cô dâu xinh đẹp lắm, chỉ cần cười một chút là hoàn hảo. – Chuyên viên trang điểm vui vẻ nói.

Thiên Diệp chỉ gật đầu, cười nhạt. Trong lòng cô, nỗi lo lắng và nặng nề đang giày vò.

“Đây không phải là đám cưới của mình. Đây chỉ là một vở kịch lớn mà thôi.”

Cánh cửa mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào. Đó là Trần Minh Hạo, hôm nay mặc vest trắng, cà vạt đen, từng đường cắt may ôm sát vóc dáng rắn rỏi. Trông anh thật sự nổi bật, toát lên khí chất điềm tĩnh và quyền lực.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương. Thiên Diệp hơi giật mình, vội cúi xuống.

– Chuẩn bị xong chưa? – Giọng anh trầm thấp, không hề có chút dịu dàng của một chú rể.

– Vâng. – Cô đáp khẽ.

Anh liếc qua chiếc váy cô đang mặc. Đó là bộ váy cưới mà nhà thiết kế nổi tiếng nhất thành phố phải thức trắng một tuần để hoàn thành, với hàng ngàn viên pha lê lấp lánh. Nhưng trong mắt Minh Hạo, chẳng có gì quan trọng ngoài việc mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch.

– Tốt. – Anh ngắn gọn. – Chúng ta ra ngoài thôi.

Khoảnh khắc cánh cửa hội trường mở ra, ánh đèn flash lóe sáng liên tục. Tiếng máy ảnh chụp rào rào, tiếng xì xào bàn tán vang khắp nơi.

Thiên Diệp bước đi trên thảm đỏ, cánh tay khẽ run vì phải khoác tay người đàn ông bên cạnh. Mỗi bước chân nặng như chì, trái tim thắt lại. Nhưng trên gương mặt, cô vẫn phải giữ nụ cười gượng gạo.

Đối diện với hàng trăm quan khách, cô cảm thấy như đang diễn một vai trên sân khấu.

Minh Hạo bước đi ung dung, ánh mắt lạnh lùng không để lộ chút cảm xúc. Với anh, đây chỉ là một sự kiện công khai, một bước đi trong chiến lược thương trường.

Khi cả hai đứng trước bục lễ, người chủ hôn cất giọng:

– Hôm nay, chúng ta cùng chứng kiến khoảnh khắc trọng đại của cô Lâm Thiên Diệp và anh Trần Minh Hạo. Xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.

Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh được trượt vào ngón tay Thiên Diệp. Cô nhìn nó mà cảm giác như đang đeo một sợi xích vô hình. Cả đời này, nhẫn cưới vốn dĩ là biểu tượng của tình yêu, nhưng với cô, nó chỉ là một cái còng lạnh lẽo.

Khi người chủ hôn hỏi câu cuối cùng:

– Chú rể có đồng ý lấy cô dâu làm vợ, cùng nhau đi hết chặng đường phía trước không?

Minh Hạo thản nhiên đáp:

– Tôi đồng ý.

Giọng anh chắc nịch, vang vọng khắp khán phòng.

Người chủ hôn quay sang Thiên Diệp:

– Còn cô dâu, có đồng ý lấy chú rể làm chồng, cùng nhau đi hết chặng đường phía trước không?

Cả hội trường im lặng, mọi ánh mắt dồn về phía cô. Trong thoáng chốc, Thiên Diệp thấy nghẹt thở. “Đi hết chặng đường phía trước sao? Nhưng chúng ta đã hẹn chỉ ba năm…”

Cô mím môi, cuối cùng cũng gật đầu:

– Tôi đồng ý.

Tiếng vỗ tay vang dội. Hoa giấy tung bay, nhạc cưới rộn rã. Nhưng trong lòng cô, chỉ có sự trống rỗng.

Sau nghi thức chính, bữa tiệc cưới bắt đầu. Hội trường lộng lẫy ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp, bàn tiệc phủ khăn trắng tinh khôi, rượu vang đỏ rót đầy ly. Các vị khách lần lượt đứng lên chúc mừng, bắt tay, nâng cốc.

– Chúc mừng Tổng giám đốc Trần, thật có phúc khi lấy được cô dâu xinh đẹp thế này.

– Hai người đúng là trai tài gái sắc, nhất định sẽ hạnh phúc.

Những lời chúc tụng, tán dương vang lên không ngớt. Ai nấy đều nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Thiên Diệp mỉm cười, từng bước làm theo nghi thức. Nâng ly, cạn chén, chào hỏi. Nhưng trong lòng cô, nỗi mệt mỏi chồng chất. Nụ cười ấy chẳng khác nào chiếc mặt nạ.

Khi quan khách mải trò chuyện, cô lén nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Trần Minh Hạo vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như thể đã quá quen với những buổi tiệc kiểu này. Anh bắt tay, trao đổi dăm ba câu xã giao với các thương nhân, ánh mắt lạnh nhạt không chút rung động.

Giữa đám đông huyên náo, anh và cô giống như hai kẻ xa lạ tình cờ đứng cạnh nhau.

– Uống chút rượu đi, sẽ dễ chịu hơn. – Minh Hạo đưa ly cho cô, giọng anh thấp và đều, không chứa lấy một chút dịu dàng.

Thiên Diệp đón lấy, ngửa đầu uống cạn. Vị rượu nồng cháy nơi cổ họng, cay xè nơi khóe mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: hôm nay, cô chính thức rời khỏi thế giới tự do của mình, bước vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu, chỉ toàn tính toán.

Đêm dần buông, tiệc cưới cũng thưa dần khách. Phóng viên đã chụp đủ ảnh, bài báo “Đám cưới thế kỷ” chắc chắn ngày mai sẽ xuất hiện trên trang nhất.

Thiên Diệp được đưa về căn biệt thự sang trọng của Trần Minh Hạo – nơi từ nay sẽ gọi là “nhà”.

Căn biệt thự quá rộng, quá lạnh. Mọi thứ đều hoàn hảo, sang trọng, nhưng lại thiếu hơi ấm của sự sống.

Thiên Diệp đứng lặng ở cửa phòng ngủ, tay vẫn giữ chặt vạt váy cưới. Cô xoay sang hỏi, giọng nhỏ:

– Từ hôm nay… tôi sẽ ở đây sao?

– Đúng. – Anh trả lời gọn lỏn, rồi bước vào phòng làm việc, như thể chẳng có gì cần bàn thêm.

Cánh cửa phòng anh khép lại, để mặc cô đứng giữa hành lang dài hun hút.

Thiên Diệp thở dài, đặt tay lên ngực. Trái tim đập nặng nề. Hôn lễ đã xong, tất cả mọi người đều tin rằng cô là cô dâu hạnh phúc nhất. Nhưng sự thật chỉ có mình cô biết – đây là đêm tân hôn lạnh lẽo nhất.

Cô tháo bỏ lớp trang điểm dày, cởi chiếc váy cưới lấp lánh và treo nó trong tủ. Trong gương, gương mặt trần trụi hiện lên, đôi mắt đỏ hoe.

“Mình đã trở thành vợ người ta. Một cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng lại ràng buộc bằng danh dự và lợi ích. Ba năm… liệu mình có chịu đựng nổi không?”

Cô ngồi xuống mép giường, ôm gối thật chặt. Ngoài kia, ánh đèn thành phố rực rỡ xuyên qua cửa sổ, nhưng trong căn phòng, chỉ có sự tĩnh mịch đến nghẹt thở.

Bên cạnh, cánh cửa phòng làm việc vẫn sáng đèn. Minh Hạo chưa ngủ, nhưng anh cũng không bước ra. Giữa hai người, là khoảng cách xa vời vợi, dù danh nghĩa đã thành vợ chồng.

Trong không gian lạnh lẽo ấy, Thiên Diệp khẽ nhắm mắt. Nước mắt lăn dài trên má.

Đêm tân hôn của cô – chỉ là khởi đầu cho một bản hợp đồng đầy cay đắng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×