Tiếng nhạc cưới vang lên trong căn nhà cấp bốn nhỏ của gia đình cô dâu. Không rộn ràng tiếng kèn trống như những đám cưới sang trọng ở thành phố, cũng chẳng có khách mời ăn mặc lộng lẫy, chỉ có vài bộ bàn ghế nhựa, những khay bánh kẹo và nồi chè đậu xanh đang sôi lục bục trong bếp.
Mai mặc chiếc váy cưới thuê, màu trắng hơi ngả vàng ở phần gấu, nhưng gương mặt cô rạng rỡ như thể mình đang là nàng công chúa đẹp nhất đời. Tuấn – chú rể – mặc bộ vest đen hơi rộng, tóc chải gọn gàng, khuôn mặt cười nhiều đến mức khóe miệng khô lại.
“Mai à, từ nay anh sẽ lo cho em cả đời.” Tuấn nói khi cùng cô đứng trước bàn thờ, nhận lời chúc phúc từ cha mẹ hai bên.
Câu nói ấy khiến Mai mím môi, mắt hoe đỏ. Cô tin anh. Tin đến mức chẳng cần sính lễ cao, cũng không đòi nhà cửa sẵn, chỉ cần một mái nhà có tình yêu.
Khách khứa là hàng xóm, đồng nghiệp và họ hàng thân cận. Người chúc “trăm năm hạnh phúc”, người nhắc “lấy nhau rồi nhớ nhường nhịn”, còn mẹ Mai cứ len lén chấm nước mắt, vừa mừng vừa lo.
“Nhà bên đó cũng nghèo như mình… chỉ sợ hai đứa vất vả.” – mẹ thủ thỉ với dì ruột.
Bữa tiệc giản đơn với vài món quen thuộc: gà luộc, thịt kho, rau luộc, và một nồi canh chua lớn. Nhưng với Mai và Tuấn, tất cả đều tràn đầy ý nghĩa. Họ cụng ly, cười với bạn bè, tưởng tượng về căn nhà nhỏ sau này, về những đứa trẻ sẽ chạy lon ton trong sân.
Đêm tân hôn, hai người ngồi trên chiếc giường gỗ cũ, ánh đèn vàng hắt xuống. Tuấn nắm tay Mai thật chặt:
“Anh không hứa sẽ giàu có, nhưng anh hứa sẽ không để em khổ.”
Mai dựa vào vai anh, nghe tim mình đập bình yên.
Khi ấy, họ chẳng biết rằng, ngoài kia, thế giới thật không giống cổ tích. Nhưng ở khoảnh khắc này, niềm tin vào tương lai vẫn còn nguyên vẹn, và họ đã đặt cược cả thanh xuân của mình vào lời hứa ấy.