Buổi sáng đầu tiên sau đám cưới, Mai tỉnh dậy trong căn phòng lạ. Ánh nắng lọt qua khe cửa sổ gỗ, bụi li ti bay trong không khí. Căn phòng của vợ chồng mới cưới là một phần được ngăn ra từ gian nhà chính của bố mẹ Tuấn, vách gỗ hơi ọp ẹp, tiếng gà gáy và tiếng dép lẹp xẹp ngoài sân vang lên rõ mồn một.
Mai còn chưa kịp làm quen với cảm giác này thì tiếng mẹ chồng gọi từ ngoài:
– Mai ơi, dậy sớm nấu cơm sáng cho cả nhà nha con!
Mai hơi khựng lại. Ở nhà mẹ ruột, cô chưa từng phải dậy từ tờ mờ sáng để chuẩn bị bữa sáng cho đông người. Nhưng nghĩ đến việc mình vừa làm dâu, cô vội vã thay đồ, bước ra bếp. Căn bếp ở nhà chồng khác hẳn – bếp củi, khói cay xè mắt, dao thớt để ở chỗ cô không quen. Tuấn vẫn nằm ngủ, có vẻ chưa ý thức rằng vợ mình đang lúng túng ngoài này.
Trong lúc cắt rau, Mai lỡ làm dao trượt, một vết xước nhỏ trên ngón tay rỉ máu. Mẹ chồng vừa bước vào thấy vậy, chỉ nói:
– Con phải cẩn thận chứ, cái này là việc phụ nữ phải rành.
Không một lời an ủi, nhưng Mai vẫn mỉm cười gượng, nuốt câu trả lời vào trong.
Đến bữa sáng, cả nhà ngồi quanh mâm cơm. Bố Tuấn kể chuyện mùa vụ, mẹ Tuấn nhắc chuyện nợ vay xây nhà mới. Mai im lặng, chỉ nghe, nhưng Tuấn thì vừa ăn vừa xem điện thoại, thỉnh thoảng cười với mấy tin nhắn bạn gửi. Mai nhìn anh, thoáng hụt hẫng – tối qua còn ôm nhau hứa hẹn, hôm nay đã thấy một khoảng cách rất nhỏ.
Chiều hôm đó, Mai sắp xếp lại đồ trong phòng. Chỗ treo quần áo quá chật, đồ của Tuấn chiếm gần hết. Cô hỏi:
– Anh ơi, em treo thêm mấy cái váy ở đây được không?
Tuấn đáp nhanh:
– Ừ, nhưng đừng làm rối, anh không thích bừa bộn.
Chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Mai thấy một cảm giác lạ: từ hôm nay, mọi thứ cô làm không còn tự do như trước nữa. Những khác biệt ấy, dù nhỏ, đã bắt đầu len lỏi vào từng khoảnh khắc trong căn nhà chung.