Mai bắt đầu cảm nhận một điều gì đó đang thay đổi, dù Tuấn vẫn về nhà mỗi tối, vẫn hỏi “Em ăn gì chưa?” như thói quen. Nhưng ánh mắt anh không còn ở lại với cô lâu như trước.
Buổi sáng, khi dọn áo sơ mi cho Tuấn, Mai thấy trong túi áo anh có một tấm hóa đơn thanh toán bữa trưa ở một quán ăn mà cô chưa từng nghe. Tên quán được in rõ, hai suất bún cá, thêm một ly trà đào. Tuấn vốn không uống trà đào.
Mai cất tấm hóa đơn vào ngăn kéo tủ, không nói gì. Cô muốn tin rằng mình chỉ đang đa nghi. Nhưng niềm tin ấy cứ ngày một mong manh.
Chiều hôm đó, trời mưa. Mai gọi cho Tuấn:
– Anh ơi, về sớm nhé, mưa lớn lắm.
Đầu dây bên kia, Tuấn đáp nhanh:
– Anh còn đang họp, chắc muộn.
Nhưng gần 9 giờ tối, khi Tuấn về, mùi nước hoa nhẹ vương trên cổ áo anh không phải mùi nước giặt quen thuộc của nhà. Mai ngồi im, tay đặt trên bàn, hỏi một câu mà chính cô cũng sợ câu trả lời:
– Anh đi với ai?
Tuấn thoáng sững người, rồi bật ra một nụ cười gượng:
– Đồng nghiệp thôi mà. Em đừng suy nghĩ nhiều.
Câu trả lời ấy không xoa dịu được gì, chỉ khiến trái tim Mai trĩu nặng hơn. Tối đó, cô nằm quay lưng về phía chồng, lắng nghe tiếng gõ bàn phím từ phòng khách. Khoảng cách giữa họ giờ đây không còn chỉ là vài bước chân, mà là một vết nứt lớn, đang ngày càng lan rộng, và Mai biết… sớm muộn gì nó cũng nuốt trọn cả hôn nhân này.