hôn nhân thế chấp, tình yêu vô hạn

Chương 1: Cuộc gặp tình cờ ở quán cà phê


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tuần, bầu trời phủ một màu xám nhẹ của cơn mưa đêm qua. Phố phường vẫn còn vương hơi ẩm, người đi đường vội vã, còn Lâm Tĩnh thì đang chạy hộc tốc qua từng con phố nhỏ, tay ôm chặt tập tài liệu dày cộp.

“Chết tiệt! Lại trễ họp rồi!” — cô vừa thở vừa lẩm bẩm.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay chỉ bảy giờ năm mươi tám phút. Cuộc họp công ty bắt đầu lúc tám giờ đúng, mà văn phòng lại nằm cách đây gần mười phút đi bộ. Cái tội tối qua mải xem phim, ngủ quên mất chuông báo thức sáng nay.

Đang chạy, Lâm Tĩnh chợt nhìn thấy một quán cà phê quen thuộc — Amber Brew, nơi cô thường ghé mua ly cà phê latte trước khi vào công ty. Caffeine chính là thứ duy nhất có thể giúp cô tỉnh táo trong buổi sáng đầu tuần uể oải này.

“Thôi thì muộn thêm năm phút cũng chẳng chết ai…” — cô tự bào chữa cho bản thân rồi đẩy cửa bước vào.

Tiếng chuông nhỏ leng keng vang lên. Bên trong quán thoang thoảng mùi cà phê rang mới và hương vani dịu nhẹ. Không khí ấm áp trái ngược hẳn với cái lạnh ngoài trời.

Lâm Tĩnh đặt túi xuống, rút điện thoại mở mail, tay còn lại vẫy nhẹ gọi nhân viên:

“Cho tôi một ly latte nóng, ít đường, mang đi nhé.”

Cô tranh thủ chỉnh lại bản báo cáo trên màn hình, mắt dán chặt vào số liệu. Đúng lúc đó, từ phía sau, một bóng người cao lớn bước tới quầy. Tiếng giày da vang đều đều trên sàn gỗ. Người đó mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cổ tay đeo đồng hồ bạc — dáng vẻ chỉnh tề đến mức hoàn hảo.

Nhưng rồi chuyện không ngờ xảy ra.

Khi Lâm Tĩnh vừa xoay người định bước đi, cô không để ý người kia đang tiến đến cùng hướng. Kết quả — rầm! — ly cà phê trong tay cô đổ thẳng lên chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh ta.

“Trời ơi!” — cô hoảng hốt.

Còn người đàn ông thì khẽ cau mày, giọng trầm thấp, lạnh như băng:

“Cô không nhìn đường à?”

Lâm Tĩnh bối rối, vội rút khăn giấy ra:

“Xin lỗi! Tôi… tôi không cố ý đâu, để tôi lau cho anh.”

Người đàn ông khẽ tránh sang một bên, ánh mắt anh lạnh đến mức khiến cô phải khựng lại.

“Không cần. Cô làm ơn tránh ra một chút.”

Giọng nói trầm, rõ, mang theo sự kiềm chế đầy kiêu ngạo. Cô cảm nhận rõ một tầng áp lực vô hình phát ra từ anh.

Nhìn vết cà phê nâu loang lổ trên chiếc áo đắt tiền, Lâm Tĩnh càng lúng túng hơn.

“Hay là… tôi đền anh cái áo khác nhé? Tôi không có ý—”

Anh ngắt lời cô:

“Không cần. Tôi còn việc phải đi.”

Câu nói ngắn gọn như một nhát dao lạnh. Anh quay người rời khỏi quán, để lại cô đứng ngơ ngẩn giữa những ánh nhìn tò mò xung quanh.

Cô nhìn theo bóng lưng anh, vừa bực vừa ngượng.

“Đồ lạnh lùng! Chẳng lẽ chưa từng bị đổ cà phê bao giờ sao?” — cô lẩm bẩm trong miệng.

Buổi sáng hôm đó, cuộc họp kết thúc trong trạng thái đầu óc cô vẫn mơ màng về “chiếc áo trắng” đáng sợ kia. Ai mà ngờ chỉ một ly cà phê lại khiến cô day dứt như vậy.

Đến giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp Triệu Thanh kéo ghế sang, cười bí hiểm:

“Ê, sao mặt bà đơ vậy? Sáng nay lại ngủ quên à?”

“Không, tôi vừa gây họa xong…” — Lâm Tĩnh than thở, kể lại vụ việc ở quán cà phê.

Triệu Thanh phì cười:

“Nghe như phim ấy. Biết đâu anh ta là tổng tài nào đó, rồi hai người định mệnh gặp nhau, sau này yêu nhau say đắm.”

Lâm Tĩnh bĩu môi:

“Yêu cái đầu bà! Anh ta lạnh hơn tủ đá nhà tôi. Cái nhìn của anh ta như muốn đóng băng tôi luôn.”

“Vậy mới đáng sợ. Mà cũng thú vị đó chứ.” — Triệu Thanh nháy mắt trêu.

Lâm Tĩnh lắc đầu, cười gượng. Cô nghĩ chắc gặp phải người khó tính thôi, có gì đâu mà để tâm.

Nhưng cô đã lầm.

Chiều hôm sau, phòng họp công ty ồn ào vì buổi giới thiệu đối tác mới. Dự án quảng bá sản phẩm của tập đoàn Trình Thị — một trong những khách hàng lớn nhất mà công ty cô may mắn hợp tác được.

Cả phòng đều háo hức, ai nấy chỉnh trang nghiêm túc. Giám đốc PR nói nhanh:

“Hôm nay chủ tịch Trình Thị sẽ đích thân tới trao đổi. Mọi người chuẩn bị kỹ càng, nhất là đội truyền thông nhé.”

Lâm Tĩnh ngồi ở hàng ghế giữa, tim cô đập hơi nhanh. Tập đoàn Trình Thị — cái tên nghe đã thấy tầm cỡ.

Cửa phòng mở.

Một nhóm người bước vào, đi đầu là một người đàn ông cao lớn, mặc vest đen, khí chất lạnh lùng đến mức không ai dám thở mạnh. Ánh đèn phản chiếu lên chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay anh.

Lâm Tĩnh ngẩng đầu lên — và chết điếng.

Người đó không ai khác chính là “chiếc áo trắng” hôm qua.

Anh ta cũng nhìn thấy cô. Chỉ một thoáng, ánh mắt anh khựng lại, nhưng rất nhanh trở về vẻ lạnh nhạt như ban đầu. Anh ngồi xuống ghế chủ tọa, giọng nói vang lên trầm ấm nhưng dứt khoát:

“Tôi là Trình Hạo — Chủ tịch Trình Thị.”

Không khí trong phòng đột ngột căng thẳng.

Lâm Tĩnh chỉ muốn độn thổ. Tim cô đập loạn, mặt đỏ bừng. Trời ơi, người mình làm đổ cà phê hôm qua là… chủ tịch khách hàng lớn nhất của công ty!

Cô cúi gằm mặt xuống, cầu mong anh không nhận ra mình. Nhưng đúng là hy vọng viển vông.

Giọng anh vang lên, đều đều, hướng về phía cô:

“Cô là… nhân viên phụ trách PR đúng không?”

Cả phòng nhìn cô. Lâm Tĩnh cứng đờ:

“Dạ… vâng, tôi là Lâm Tĩnh.”

Anh khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng qua nụ cười mờ nhạt — một nụ cười mà không ai đọc được.

“Tốt. Tôi mong lần này, cô sẽ không làm đổ thêm thứ gì nữa.”

Cả phòng cười ồ, còn cô chỉ muốn độn thổ.

Sau cuộc họp, Triệu Thanh lén huých cô:

“Thế nào? Đúng như tôi nói chưa? Tổng tài lạnh lùng, đẹp trai ngời ngời!”

Lâm Tĩnh thở dài:

“Đẹp trai thì có, nhưng cái kiểu châm chọc người khác như vậy thì ghét lắm.”

Triệu Thanh cười khúc khích:

“Biết đâu đó là cách anh ta trêu người mình thích.”

“Cái gì mà thích chứ! Tôi còn sợ gặp lại anh ta nữa là.” — cô đáp nhanh, cố che đi nhịp tim đang loạn nhịp.

Tối hôm đó, Lâm Tĩnh ngồi một mình trong căn phòng nhỏ. Cô mở laptop, chỉnh lại bản kế hoạch truyền thông cho dự án Trình Thị. Dù ghét gặp mặt Trình Hạo, cô vẫn là người chuyên nghiệp.

Nhưng mỗi lần nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của anh, tim cô lại khẽ nhói. Không hiểu sao, bên dưới vẻ lạnh lẽo đó, cô cảm giác có điều gì đó khác — sâu thẳm, khó nắm bắt.

Không thể nào… mình đang nghĩ gì vậy chứ?

Cô lắc đầu, tự cười. Dẫu sao, đây cũng chỉ là công việc.

Thế nhưng, định mệnh đâu để cô yên.

Khoảng mười giờ tối, điện thoại cô vang lên — là số lạ.

“Alô, tôi là Trình Hạo.”

Cô suýt đánh rơi điện thoại.

“À… chào chủ tịch Trình. Có chuyện gì ạ?”

Giọng anh bên kia vẫn lạnh, nhưng nghe kỹ có chút mệt mỏi:

“Tôi xem qua bản kế hoạch cô gửi. Có vài chỗ cần chỉnh sửa. Cô có thể đến văn phòng Trình Thị ngày mai để bàn lại?”

“Vâng, tôi sẽ đến.”

“8 giờ sáng. Đừng muộn.”

Cúp máy, cô vẫn còn ngẩn ngơ.

“Đừng muộn”… hai chữ ấy nghe qua đơn giản, nhưng khiến tim cô bất giác rung nhẹ.

Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô chọn một bộ váy thanh lịch, trang điểm nhẹ, nhìn mình trong gương mà thầm tự nhủ:

“Chỉ là gặp đối tác, không phải buổi hẹn hò. Bình tĩnh, Lâm Tĩnh!”

Đến trụ sở Trình Thị, cô choáng ngợp bởi sự xa hoa của tòa nhà kính cao tầng. Nhân viên lễ tân đưa cô lên tầng 28 — phòng làm việc của chủ tịch.

Khi cửa mở, cô nhìn thấy anh đang đứng bên cửa sổ, tay đút túi quần, ánh sáng sớm phản chiếu lên mái tóc đen gọn gàng.

Anh quay lại, ánh mắt dừng trên gương mặt cô vài giây, giọng nói điềm tĩnh:

“Cô đến đúng giờ. Tốt.”

“Dạ, tôi luôn đúng giờ.” — cô đáp, nở nụ cười nhẹ.

Trình Hạo ra hiệu mời cô ngồi, rồi đặt bản kế hoạch lên bàn:

“Phần này…” — anh chỉ vào đoạn quảng bá truyền thông — “Tôi muốn thay đổi cách tiếp cận. Cần hướng đến cảm xúc người dùng hơn, thay vì chỉ tập trung vào hình ảnh.”

Cô chăm chú lắng nghe, đôi khi phản biện nhẹ, giọng đầy tự tin. Càng nói, anh càng nhận ra cô không chỉ là cô gái vụng về làm đổ cà phê hôm qua, mà là một người có suy nghĩ rõ ràng, linh hoạt và sáng tạo.

Cuộc trao đổi kéo dài gần hai tiếng. Cuối buổi, anh khẽ gật đầu:

“Cô làm tốt hơn tôi nghĩ.”

“Cảm ơn chủ tịch Trình.” — cô đáp, nhưng không giấu được niềm vui trong mắt.

Khi cô rời khỏi văn phòng, anh vẫn đứng nhìn theo. Không hiểu sao, hình ảnh cô gái nhỏ bé nhưng kiên định ấy lại khiến anh thấy lòng mình ấm lên một cách lạ thường.

Còn Lâm Tĩnh, bước ra khỏi tòa nhà, gió buổi sáng thổi nhẹ qua mái tóc, mang theo chút mùi hương cà phê thoảng lại từ quán Amber Brew dưới tầng trệt.

Cô mỉm cười, khẽ nói một mình:

“Có lẽ, cuộc gặp hôm ấy… chẳng phải chỉ là tình cờ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×