Buổi sáng thứ bảy, ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm cửa, hắt xuống căn phòng nhỏ của Lâm Tĩnh. Tiếng điện thoại reo liên hồi khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Cô với tay lấy điện thoại, mắt nhắm mắt mở bấm nghe.
“Ai vậy ạ…?”
Đầu dây bên kia là giọng nói vui tươi nhưng hơi gấp:
“Tĩnh! Mẹ đây! Dậy chưa con?”
Nghe giọng mẹ, Lâm Tĩnh lập tức tỉnh hẳn:
“Dạ, con dậy rồi. Có chuyện gì mà mẹ gọi sớm vậy?”
“Con về nhà đi, hôm nay có khách quý đến. Cả nhà đang chuẩn bị bữa trưa, mẹ muốn con có mặt.”
“Khách quý gì mà quan trọng dữ vậy?” — cô vừa hỏi vừa ngáp.
“Bạn cũ của ba con. Họ mới từ nước ngoài về, nghe nói làm ăn lớn lắm. À, họ còn có con trai nữa, cũng trạc tuổi con. Mẹ thấy hợp đó nha!”
“Mẹ ơi, đừng bắt đầu nữa mà…” — Lâm Tĩnh rên rỉ, “Con không muốn đi coi mắt đâu.”
“Không phải coi mắt, chỉ là bữa ăn thân mật thôi. Về sớm nhé!”
Cúp máy, cô ngồi thừ một lúc. Trong lòng thầm than: Lại nữa rồi…
Mẹ cô vốn nổi tiếng với “sở thích” mai mối. Gặp ai có con trai độc thân là bà lại thấy “hợp tuổi con gái mình”.
Nhưng thôi, từ chối cũng chẳng được.
Cô đành tắm rửa, thay bộ váy đơn giản rồi lái xe về nhà.
Nhà họ Lâm nằm trong khu biệt thự yên tĩnh ngoại ô thành phố. Khi cô vừa bước vào, mùi đồ ăn thơm lừng từ bếp tỏa ra. Mẹ cô – bà Hạ – đang bận rộn sắp xếp bàn ăn, khuôn mặt rạng rỡ lạ thường.
“Con về rồi à? Nhanh thay đồ, khách sắp đến đó!”
“Dạ rồi, mẹ bình tĩnh đi.”
Ba cô – ông Lâm, một doanh nhân nhỏ trong lĩnh vực bất động sản, đang ngồi đọc báo trong phòng khách. Thấy con gái về, ông ngẩng đầu cười:
“Con gái ba dạo này gầy quá. Công việc vất vả lắm à?”
“Cũng bình thường thôi ba. Ba đừng lo.”
Tiếng chuông cửa vang lên. Mẹ cô hớn hở chạy ra mở cửa. Một giọng nam trung niên vang lên trầm ấm:
“Lâu lắm rồi mới gặp hai người! Hạ, Lâm, các cậu vẫn trẻ như xưa nhỉ.”
Lâm Tĩnh tò mò nhìn ra — đó là một người đàn ông dáng cao, phong thái lịch lãm, tóc điểm bạc, đi cùng một phụ nữ quý phái và… một người đàn ông trẻ tuổi đứng phía sau.
Người đó mặc sơ mi xanh than, quần tây vừa vặn, nét mặt điềm đạm.
Ánh mắt anh lướt qua cô, chỉ một giây — nhưng đủ khiến tim cô khựng lại.
Là anh ta!
Trình Hạo.
Cô suýt kêu thành tiếng.
Chủ tịch Trình Thị, người từng bị mình đổ cà phê lên áo!
Sao lại trùng hợp thế này?!
Bà Hạ vui vẻ kéo tay ông Trình – người đàn ông trung niên kia – vào nhà:
“Thật không ngờ con trai anh bây giờ đã trưởng thành thế này. Trước kia mới mười mấy tuổi còn chạy lon ton quanh vườn nhà tôi cơ mà.”
Ông Trình cười:
“Thời gian trôi nhanh thật. Giờ nó quản lý cả tập đoàn rồi, còn tôi thì chỉ muốn về hưu sớm.”
Lâm Tĩnh cố gượng cười, cúi đầu chào:
“Chào bác, chào anh… Trình.”
Trình Hạo nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi rất nhanh trở lại bình thản.
“Chào cô Lâm.”
Một câu chào nhẹ, nhưng tim cô lại đập thình thịch.
Trong bữa ăn, hai gia đình nói chuyện rôm rả. Ông Trình và ba cô liên tục nhắc lại những kỷ niệm thời trẻ, còn hai bà mẹ thì hào hứng bàn về con cái.
“Con gái tôi dạo này làm PR cho công ty truyền thông lớn lắm.” — bà Hạ khoe.
“Còn con trai tôi thì chỉ biết vùi đầu vào công việc, chẳng chịu hẹn hò với ai.” — bà Trình cười nhẹ.
Lâm Tĩnh liếc sang Trình Hạo, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình. Cả hai đều im lặng, không ai lên tiếng.
Khi bữa ăn gần xong, ông Lâm bất ngờ nói:
“Thật ra, hôm nay ngoài chuyện gặp mặt, tôi còn muốn bàn với anh Trình chuyện hợp tác.”
Ông Trình mỉm cười:
“Tôi cũng vậy. Nhưng có một đề nghị đặc biệt… mong anh chị nghe qua đã.”
Không khí trên bàn bỗng chững lại.
Ông Trình nhìn sang con trai, rồi chậm rãi nói:
“Gia đình tôi muốn kết thông gia với nhà họ Lâm.”
Câu nói khiến cả bàn ăn im phăng phắc.
Bà Hạ tròn mắt:
“Thông… thông gia?”
Ông Trình gật đầu:
“Đúng vậy. Tôi và anh Lâm từng hứa, nếu sau này có con trai và con gái, sẽ để chúng nên duyên. Giờ thời điểm cũng thuận lợi, hơn nữa hai đứa đều độc thân, còn hợp tuổi.”
Lâm Tĩnh suýt nghẹn nước. Cô nhìn sang Trình Hạo – anh vẫn điềm nhiên, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
“Bác Trình à, chuyện này…” — cô định nói thì mẹ cô đã chen vào:
“Ôi, duyên trời sắp đặt rồi! Hai đứa trẻ gặp nhau ngoài đời cũng có duyên nữa chứ.”
“Khoan đã!” — Lâm Tĩnh vội vàng, “Con… con thấy việc kết hôn đâu thể chỉ vì hợp tác làm ăn hay tuổi tác…”
Ông Trình mỉm cười hiền hậu:
“Cô gái, bác hiểu. Nhưng hai bên gia đình muốn dùng hôn sự này để củng cố niềm tin giữa hai tập đoàn. Dĩ nhiên, nếu hai đứa không đồng ý, người lớn sẽ không ép.”
Mọi ánh mắt dồn về Trình Hạo.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm:
“Nếu đây là điều ba muốn, con không phản đối.”
Lâm Tĩnh tròn mắt nhìn anh, sững sờ.
Anh ta… đồng ý ư?
Mẹ cô mừng rỡ:
“Thấy chưa, Tĩnh? Người ta đồng ý rồi kìa!”
“Nhưng con thì chưa!” — cô phản ứng mạnh.
Bà Hạ kéo tay cô ra ngoài:
“Ra ngoài nói chuyện chút.”
Ngoài sân, gió nhẹ thổi qua, mùi hoa nhài phảng phất. Bà Hạ nhìn con gái, giọng khẩn khoản:
“Con à, đây không chỉ là chuyện tình cảm. Ba con đang gặp khó khăn tài chính, dự án mới cần nguồn vốn lớn. Nếu hợp tác với Trình Thị, mọi thứ sẽ thay đổi.”
“Mẹ đang muốn con lấy chồng để… cứu công ty sao?” — Lâm Tĩnh nhìn mẹ, nghẹn giọng.
“Không phải ép buộc. Mẹ tin Trình Hạo là người tốt. Mẹ chỉ mong con suy nghĩ chín chắn.”
Lâm Tĩnh im lặng. Trong lòng cô rối như tơ vò.
Cô biết công ty ba đang chật vật. Nhưng hôn nhân… đâu phải trò đổi chác.
Sau bữa ăn, khi mọi người ra về, Trình Hạo dừng lại trước cổng.
“Cô Lâm.” — giọng anh vang lên trầm thấp.
Cô quay lại, giữ khoảng cách:
“Chủ tịch Trình, anh không thấy chuyện này quá đường đột sao?”
“Có lẽ. Nhưng tôi không phản đối.” — anh đáp bình thản.
“Tại sao? Anh đâu cần phải cưới tôi. Chúng ta thậm chí… chẳng quen nhau.”
Anh nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh:
“Cô nghĩ hôn nhân bây giờ còn vì quen biết sao? Đôi khi, nó chỉ là một thỏa thuận.”
Cô nhíu mày:
“Thỏa thuận? Anh coi hôn nhân là hợp đồng sao?”
“Không. Nhưng nếu cả hai đều có mục đích rõ ràng, ít ra sẽ không tổn thương ai.”
Câu nói khiến cô nghẹn lời. Anh cúi nhẹ đầu, giọng trầm hơn:
“Tôi sẽ không ép cô. Nhưng nếu cô đồng ý, tôi cam kết hôn nhân này chỉ mang tính hình thức trong một năm. Sau đó, cô tự do. Trong thời gian đó, tôi sẽ giúp đỡ công ty của cô.”
Lâm Tĩnh nhìn anh, vừa tức vừa bất lực.
“Anh nghĩ tôi sẽ vì tiền mà đồng ý sao?”
“Không. Tôi nghĩ cô đủ lý trí để hiểu điều gì có thể cứu gia đình mình.”
Nói rồi, anh bước lên xe, để lại cô đứng lặng giữa sân.
Đêm đó, cô trằn trọc không ngủ.
Trên bàn là tờ hợp đồng anh gửi — “Hợp đồng hôn nhân tạm thời”.
Nội dung ngắn gọn: hai bên đồng ý kết hôn trong một năm để củng cố mối quan hệ hợp tác. Sau thời gian này, nếu một trong hai muốn chấm dứt, sẽ ly hôn trong hòa bình.
Kèm theo là điều khoản tài chính, trong đó Trình Hạo cam kết đầu tư vào dự án của công ty cô.
Cô nhìn tờ giấy, lòng đầy mâu thuẫn.
Nếu đồng ý — cô cứu được công ty, giúp ba mẹ yên tâm.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là… biến hôn nhân thành món hàng.
Cô gục đầu xuống bàn, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, cô đến công ty trong tâm trạng nặng nề. Nhưng khi nhìn thấy ba đang nói chuyện điện thoại, giọng lo lắng, cô biết mọi chuyện đang tệ đi.
“Vâng, tôi hiểu… nếu tuần sau không có vốn thì dự án phải tạm dừng.”
Cúp máy, ông Lâm thở dài. Nhìn thấy con gái, ông cười gượng:
“Ba không sao đâu, chỉ là chút rắc rối tài chính. Ba sẽ lo được.”
Nhưng Lâm Tĩnh hiểu rõ — nếu không có vốn, công ty sẽ sụp.
Tối đó, cô đứng trước cửa nhà Trình Hạo, tay cầm bản hợp đồng. Gió lạnh lùa qua mái tóc, lòng cô rối bời.
Khi anh mở cửa, ánh mắt anh vẫn bình thản như thường, chỉ khẽ nói:
“Cô đã quyết định chưa?”
Cô siết chặt tờ giấy, hít sâu:
“Nếu tôi đồng ý… anh có đảm bảo giữ lời không?”
“Có.”
“Và sau một năm, chúng ta sẽ ly hôn?”
“Đúng.”
Cô nhìn thẳng vào anh, giọng run run:
“Được. Tôi đồng ý.”
Anh gật đầu, không vui, không buồn, chỉ rút bút ra đặt vào tay cô:
“Ký đi.”
Cô ký. Tay run.
Mỗi nét mực như khắc sâu vào trái tim cô — một hôn nhân không tình yêu, nhưng ràng buộc bằng lợi ích.
Khi cô ngẩng lên, anh khẽ nói:
“Từ hôm nay, cô là vợ sắp cưới của tôi. Chuẩn bị đi, đám cưới sẽ diễn ra trong hai tuần tới.”
Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh nhưng sâu như biển, và trong khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra —
đằng sau vẻ điềm tĩnh ấy, có điều gì đó không chỉ là toan tính.
Có lẽ, chính anh cũng đang bị trói buộc trong “hợp đồng” của chính mình.
Đêm ấy, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thành phố rực sáng ánh đèn.
Bản hợp đồng vẫn nằm trên bàn, ký tên rõ ràng, nhưng lòng cô trống rỗng.
“Trình Hạo…” — cô thì thầm, “Liệu anh có bao giờ yêu thật trong một cuộc hôn nhân giả không?”
Ngoài trời, mưa lất phất rơi.
Giống như câu trả lời mơ hồ của định mệnh — lạnh lẽo, mờ nhạt, nhưng không thể tránh khỏi.