Buổi sáng hôm sau, bầu trời trong vắt sau cơn mưa đêm qua. Những giọt nước còn đọng trên khung cửa sổ, phản chiếu ánh nắng dịu nhẹ của ngày mới.
Lâm Tĩnh đứng bên cửa sổ, ly cà phê trong tay đã nguội, mà ánh mắt cô vẫn xa xăm như đang trôi theo dòng suy nghĩ hỗn độn.
Trình Hạo đã đi làm từ sớm, không để lại lời nhắn nào. Căn nhà im ắng đến mức cô có thể nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường tích tắc trôi.
Không hiểu sao, trong lòng cô có cảm giác trống rỗng lạ thường — như thể vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng mà bản thân không thể gọi tên.
Cô thở dài, đặt ly xuống bàn, bước vào phòng thay đồ. Hôm nay cô có cuộc hẹn với Triệu Thanh — người bạn thân thiết nhất từ thời đại học, cũng là người duy nhất mà cô có thể thoải mái giãi bày mọi chuyện.
Quán cà phê “Nhà Cổ” nằm trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, ẩn mình giữa phố phường nhộn nhịp. Nơi này mang phong cách cổ điển với những bộ bàn ghế gỗ, những chậu cây nhỏ treo bên cửa sổ, và mùi hương cà phê thơm ngát phảng phất khắp không gian.
Triệu Thanh đã ngồi đó từ trước, mái tóc uốn nhẹ buông hờ, đôi mắt sáng long lanh vừa nhìn thấy bạn đã giơ tay vẫy:
— Ở đây! Mau lại đây, tớ gọi cho cậu cà phê sữa như mọi khi!
Lâm Tĩnh nở nụ cười, cố giấu đi nét mệt mỏi trên gương mặt, ngồi xuống ghế đối diện.
— Cảm ơn cậu. Dạo này tớ hơi bận, chắc làm phiền cậu chờ lâu rồi.
Triệu Thanh nhướng mày:
— Bận chuyện gì? Công việc hay… chuyện “anh chồng lạnh lùng” của cậu?
Nghe đến đó, Lâm Tĩnh khẽ cười, một nụ cười gượng gạo.
— Hai từ đó mà ra là thấy rõ rồi còn gì. “Lạnh lùng” là từ mô tả chính xác nhất.
Triệu Thanh chống cằm, nghiêng đầu quan sát bạn mình, giọng bông đùa mà ẩn chứa sự quan tâm thật lòng:
— Ừ, nhưng tớ thấy ánh mắt cậu nhắc đến anh ta không giống đang ghét. Mà là… thất vọng.
Câu nói ấy khiến Lâm Tĩnh khựng lại.
Cô lặng im, dùng thìa khuấy nhẹ ly cà phê, nghe tiếng kim loại chạm vào thành ly vang lên lách cách. Một lát sau, cô khẽ nói:
— Có lẽ tớ kỳ vọng quá nhiều.
— Vì sao lại kỳ vọng? — Triệu Thanh hỏi ngay.
— Vì anh ta là chồng tớ… dù chỉ trên giấy tờ.
Triệu Thanh thở dài, ánh mắt mềm lại.
— Tĩnh à, tớ biết cậu mạnh mẽ, nhưng đôi khi mạnh mẽ quá cũng làm khổ chính mình. Nếu đã tổn thương, thì cứ thừa nhận đi. Có sao đâu?
Lâm Tĩnh cười nhạt, giọng nghẹn lại:
— Nhưng nếu thừa nhận, chẳng phải tớ sẽ càng đau hơn sao? Anh ta nói hôn nhân này chỉ là hình thức, là giao dịch. Tớ không muốn mình trở nên đáng thương vì yêu một người… không bao giờ yêu lại.
Triệu Thanh đặt tay lên bàn, siết nhẹ bàn tay bạn.
— Cậu nhầm rồi. Yêu không bao giờ đáng thương cả, chỉ là nếu cậu không nói ra, người ta sẽ không bao giờ biết cậu đã từng tổn thương đến mức nào.
Lâm Tĩnh ngẩng lên, nhìn bạn, ánh mắt dần đỏ hoe.
— Nhưng nếu anh ta biết… rồi vẫn lạnh lùng như thế, thì sao?
— Thì ít nhất, cậu biết mình đã dũng cảm. — Triệu Thanh cười, giọng khẽ nhưng kiên định. — Tình cảm vốn không có đúng sai. Có người yêu mà không được đáp lại, nhưng ít nhất họ sống thật với lòng mình. Còn giấu mãi thì chỉ tự giày vò thôi.
Câu nói ấy như một dòng nước ấm len vào lòng Lâm Tĩnh, tan chảy đi lớp băng mỏng cô cố dựng lên bấy lâu.
Phải, cô đang tự giấu mình, tự trốn khỏi cảm xúc thật.
Cô không dám thừa nhận rằng, dù biết Trình Hạo lạnh lùng, vô tình, nhưng chỉ cần thấy anh về nhà, nghe tiếng bước chân anh trên cầu thang, lòng cô lại thấy an tâm đến lạ.
Triệu Thanh gọi thêm hai ly trà gừng, đẩy một ly về phía bạn.
— Cậu còn nhớ hồi đại học, cậu từng nói sao không? Cậu bảo, “Nếu yêu ai đó, tớ muốn mỗi sáng thức dậy đều thấy người đó bên cạnh.”
— Ừ, hồi đó tớ còn ngây ngô lắm. — Lâm Tĩnh bật cười.
— Giờ thì sao?
— Giờ… tớ vẫn thế. Nhưng người đó lại không thuộc về tớ.
Không khí giữa hai người trầm xuống. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, nhuộm vàng đôi mắt của Lâm Tĩnh, khiến Triệu Thanh thoáng thấy trong đó một nỗi buồn sâu thẳm.
Triệu Thanh nhẹ giọng:
— Có lẽ cậu nên nói chuyện thẳng thắn với anh ta. Đừng giữ mãi im lặng như vậy. Đôi khi, người ta không cố ý làm tổn thương mình, chỉ là họ không biết cách thể hiện thôi.
— Tớ từng nghĩ thế. Nhưng mỗi lần nhìn anh ấy, tớ lại không dám mở miệng. Anh ấy giống như một bức tường, lạnh và cao, tớ không thể chạm tới.
— Nhưng nếu cậu không thử leo, cậu làm sao biết phía bên kia có gì? — Triệu Thanh cười khẽ, đưa tay chạm nhẹ lên vai bạn. — Có thể bên kia là một người cũng đang chờ cậu.
Lâm Tĩnh im lặng. Trái tim cô khẽ run lên. Cô nhớ lại ánh mắt của Trình Hạo tối qua — ánh mắt có chút gì đó không còn vô cảm như trước, mà chứa đựng một tia lưỡng lự, tiếc nuối.
Phải chăng anh ấy cũng đang bối rối?
Buổi chiều, hai người dạo quanh khu phố cổ. Triệu Thanh mua vài món đồ nhỏ, còn Lâm Tĩnh chỉ đi theo, đầu óc vẫn lẩn quẩn với những lời bạn nói.
Đến khi ngồi nghỉ trong công viên, Triệu Thanh bỗng hỏi:
— Nếu một ngày anh ta rời đi, cậu sẽ thế nào?
Câu hỏi ấy như nhát dao cắt ngang dòng suy nghĩ.
Lâm Tĩnh không trả lời ngay. Cô nhìn bầu trời đang ngả dần sang màu hoàng hôn, rồi chậm rãi nói:
— Tớ… sẽ thấy trống rỗng. Nhưng tớ vẫn sẽ sống, vì tớ đã quen với việc không ai ở bên cạnh.
— Cậu nói dối. — Triệu Thanh mỉm cười buồn. — Cậu không quen cô đơn đâu. Cậu chỉ đang học cách chấp nhận nó thôi.
Lâm Tĩnh cúi đầu, cắn môi. Đôi mắt cô long lanh, giọng khẽ như gió thoảng:
— Có lẽ tớ sợ yêu. Không phải vì tình yêu đáng sợ, mà vì người tớ yêu… chưa từng thuộc về tớ.
— Vậy thì đừng chờ anh ta thuộc về cậu, hãy khiến anh ta muốn ở lại. — Triệu Thanh nhấn mạnh từng chữ.
Lâm Tĩnh ngẩng lên, ánh mắt dao động:
— Cậu nghĩ tớ làm được sao?
— Cậu là Lâm Tĩnh mà tớ biết, người dám đứng lên chống lại cả giám đốc chỉ vì đồng nghiệp bị ức hiếp. Cậu dám làm mọi thứ khi tin đó là điều đúng đắn. Chỉ là lần này, cậu đang sợ cảm xúc của chính mình thôi.
Câu nói ấy như một cú chạm mạnh vào tim. Cô lặng im thật lâu, rồi khẽ gật đầu.
Buổi tối, khi về đến nhà, không gian vẫn vắng lặng. Trình Hạo chưa về.
Lâm Tĩnh đứng trước gương, tháo khuyên tai, rồi nhìn chính mình thật kỹ.
Một gương mặt xinh đẹp, dịu dàng, nhưng đôi mắt thì chất chứa quá nhiều mệt mỏi.
Cô khẽ thì thầm:
— Mình phải thay đổi thôi. Không thể cứ lẩn tránh mãi như vậy.
Cô mở tủ, lấy cuốn sổ nhỏ — cuốn nhật ký cô từng viết những dòng đầu tiên sau khi kết hôn.
Trang đầu tiên là dòng chữ nguệch ngoạc:
“Ngày đầu tiên làm vợ anh, cảm giác vừa lạ vừa… hơi buồn.”
Trang thứ hai:
“Anh ít nói, nhưng lúc đưa ly nước cho mình, ánh mắt lại dịu đến lạ.”
Và rồi đến những trang sau, chữ viết thưa dần, chỉ còn vài dòng ngắn ngủi:
“Hôm nay anh về muộn.”
“Anh lại im lặng.”
“Mình thấy cô đơn.”
Cô mím môi, tay siết chặt cuốn sổ. Nước mắt khẽ rơi lên trang giấy.
Lúc này, điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Triệu Thanh:
“Đừng sợ. Nếu cậu không nói ra, làm sao biết anh ta có đang chờ điều đó?”
Lâm Tĩnh cười khẽ, lau nước mắt, nhắn lại:
“Cảm ơn cậu. Tớ sẽ thử.”
Khoảng mười một giờ, tiếng động cơ xe vang lên ngoài cổng. Trình Hạo trở về. Anh tháo áo vest, bước vào nhà, thoáng ngạc nhiên khi thấy đèn phòng khách vẫn sáng.
Lâm Tĩnh đang ngồi trên sofa, trong tay là tách trà nóng. Cô nhìn anh, mỉm cười dịu dàng.
— Anh về rồi à.
Anh gật đầu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy vẻ bình thản của cô.
— Cô chưa ngủ sao?
— Tôi muốn nói chuyện một chút. — Giọng cô nhẹ nhưng rõ ràng.
Trình Hạo hơi khựng lại, rồi ngồi xuống đối diện.
— Cô nói đi.
Lâm Tĩnh hít sâu, cố giữ bình tĩnh:
— Tôi biết hôn nhân này bắt đầu vì thỏa thuận, vì lợi ích. Nhưng dù thế nào, tôi cũng muốn chúng ta tôn trọng nhau, ít nhất là như hai con người cùng sống chung.
Anh gật nhẹ, định nói gì đó, nhưng cô tiếp lời:
— Tôi không đòi hỏi tình yêu, cũng không mong anh phải thay đổi vì tôi. Chỉ là… tôi muốn sống thật với cảm xúc của mình.
— Nghĩa là sao?
Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sáng lấp lánh:
— Nghĩa là tôi từng tổn thương, vì những lời anh nói. Nhưng điều đó chứng tỏ tôi đã quan tâm. Và tôi không muốn phủ nhận nó nữa.
Không gian bỗng lặng như tờ.
Trình Hạo nhìn cô, lần đầu tiên trong mắt anh hiện lên một thoáng hoang mang.
Anh không ngờ cô lại có thể bình tĩnh đến thế, dũng cảm đến thế.
Anh khẽ nói, giọng trầm:
— Tôi… không cố ý làm cô tổn thương.
— Tôi biết. — Cô khẽ cười. — Có lẽ anh không nhận ra, nhưng đôi khi một lời vô tình cũng đủ khiến người khác nhớ mãi.
Nói xong, cô đứng dậy, khẽ nghiêng đầu chào:
— Cảm ơn anh đã lắng nghe. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi.
Rồi cô bước lên cầu thang, để lại anh ngồi lặng trong ánh đèn vàng nhạt.
Khi cánh cửa phòng khép lại, Lâm Tĩnh dựa lưng vào tường, trái tim vẫn đập mạnh.
Cô không biết cuộc nói chuyện này sẽ khiến mọi thứ thay đổi ra sao, nhưng ít nhất, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Triệu Thanh nói đúng — chỉ cần dám đối diện, nỗi sợ sẽ không còn là gánh nặng.
Ngoài kia, gió đêm khẽ lay rèm cửa, mang theo hương hoa nhài dịu nhẹ.
Lâm Tĩnh mỉm cười, khẽ nhắm mắt.
Lần đầu tiên, cô không còn trốn tránh cảm xúc của mình nữa.