hôn nhân thế chấp, tình yêu vô hạn

Chương 7: Lời nói vô tình, trái tim đau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày trôi qua kể từ buổi tiệc ấy, không khí giữa Lâm Tĩnh và Trình Hạo vẫn tràn ngập sự im lặng khó tả.

Anh không nhắc đến chuyện ở ban công, cô cũng chẳng muốn khơi lại. Nhưng rõ ràng, mỗi lần nhìn thấy anh, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác vừa rối rắm vừa xao động.

Buổi sáng hôm đó, cô ngồi trước bàn ăn, lơ đãng khuấy ly sữa, mắt nhìn mông lung qua khung cửa kính. Trình Hạo vẫn như thường lệ — áo sơ mi trắng, cà vạt đen, khuôn mặt điềm tĩnh, từng động tác đều chính xác đến mức hoàn hảo.

Cô khẽ nói, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào không khí:

— Anh bận lắm à?

Anh thoáng ngẩng đầu:

— Ừ, có mấy dự án cần xử lý.

— Vậy… anh có định về sớm hôm nay không?

Trình Hạo đặt tách cà phê xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô một thoáng rồi trả lời lạnh nhạt:

— Nếu cô cần gì thì nói với người giúp việc. Tôi không chắc.

Giọng điệu vô tình đến mức khiến Lâm Tĩnh thoáng sững lại. Cô mím môi, cười gượng:

— Không có gì đâu, chỉ hỏi vậy thôi.

Anh không nói gì thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn sáng, dường như chẳng nhận ra câu hỏi ấy ẩn chứa điều gì.

Sáng nay, Lâm Tĩnh có cuộc họp quan trọng ở công ty. Dự án quảng cáo mà cô phụ trách đang đến giai đoạn quyết định. Tuy nhiên, trong lòng cô cứ vướng bận chuyện sáng nay — chỉ là vài lời qua lại thôi, nhưng cảm giác lạnh lẽo ấy cứ quanh quẩn mãi.

Cô tự nhủ: Mình đang mong đợi điều gì chứ? Anh ta đâu phải chồng thật. Mình chẳng có quyền hy vọng gì từ anh cả.

Buổi trưa, trong lúc nghỉ, cô lướt mạng xã hội và vô tình thấy một bài viết về Trình Hạo. Hình ảnh anh chụp cùng một nữ giám đốc trẻ tại buổi họp báo ra mắt dự án hợp tác. Cả hai đứng cạnh nhau, nụ cười nhẹ, ánh mắt thân thiết.

Dưới phần bình luận là hàng loạt lời đồn đoán:

“Trình Hạo và Lâm Nghiên thật xứng đôi!”

“Nghe nói hai người từng du học cùng, chắc có quan hệ đặc biệt.”

Trái tim Lâm Tĩnh siết lại. Cô không hiểu vì sao mình lại thấy nhói như vậy.

Cô tự cười giễu: Thật nực cười. Mình đang ghen sao? Ghen với người đàn ông kết hôn với mình chỉ vì hợp đồng?

Nhưng cảm giác ấy vẫn cứ âm ỉ, khiến cô chẳng thể tập trung nổi vào công việc.

Chiều tối, khi cô về đến nhà, căn biệt thự vẫn sáng đèn. Bước vào phòng khách, cô thấy Trình Hạo đang đứng cạnh cửa sổ, áo vest cởi ra, tay cầm ly rượu vang. Ánh đèn phản chiếu khiến bóng anh kéo dài trên sàn.

Cô hít sâu, cố lấy giọng tự nhiên:

— Hôm nay anh về sớm à?

Anh chỉ “ừ” một tiếng, không quay lại.

— Tôi thấy báo viết anh hợp tác với Giám đốc Lâm Nghiên. Có vẻ hai người làm việc ăn ý lắm nhỉ.

Cô nói như vô tình, nhưng trong lòng lại thấp thỏm.

Trình Hạo liếc sang, nhíu mày:

— Cô xem mấy tin tạp nham đó làm gì?

— Tôi chỉ thấy… hai người trông đẹp đôi thôi. — Cô cười nhạt, cố che đi cảm xúc thật. — Hóa ra người mà mọi người đồn đoán là “bạn gái tổng giám đốc Trình” lại là cô ấy, chứ không phải tôi.

Anh đặt ly rượu xuống bàn, giọng lạnh đi rõ rệt:

— Cô quan tâm chuyện đó làm gì? Dù sao cuộc hôn nhân này vốn chỉ là hình thức.

Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim Lâm Tĩnh.

Cô đứng sững lại, bàn tay run lên. Trong đầu cô vang lên câu “chỉ là hình thức” lặp đi lặp lại, đến mức gần như xé nát những cảm xúc mong manh cô cố giấu.

— Đúng rồi. — Cô cười khẽ, giọng run rẩy. — Tôi suýt quên mất điều đó.

Trình Hạo cau mày, như nhận ra mình nói hơi nặng lời. Nhưng trước khi anh kịp nói gì, cô đã quay lưng đi, bước nhanh lên lầu.

Cánh cửa phòng khép lại cái “cạch”, khô khốc đến mức khiến lòng anh trĩu xuống.

Trong phòng, Lâm Tĩnh ngồi bệt xuống giường. Cô nhìn quanh căn phòng xa hoa mà mình từng thấy đẹp, giờ lại chỉ thấy ngột ngạt.

Cô ôm lấy gối, tự cười cay đắng:

— Phải rồi, mình là vợ hợp đồng. Sao lại quên mất điều đó? Sao lại nghĩ anh ấy thật lòng quan tâm?

Nhưng càng cố dằn lòng, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Hóa ra chỉ một lời nói, có thể khiến người ta đau đến thế.

Đêm đó, cô không ăn tối. Trình Hạo đứng dưới nhà, nhìn bàn ăn còn nguyên, gương mặt thoáng trầm lại. Anh nhớ rõ ánh mắt cô lúc nãy – buồn bã, tổn thương, hoàn toàn không giống dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày.

Anh biết mình đã lỡ lời. Nhưng với tính cách quen kìm nén, anh chẳng biết phải mở miệng xin lỗi thế nào.

Cả đêm đó, anh không tài nào ngủ được. Hình ảnh cô ngồi lặng trong ánh đèn cứ hiện lên, khiến anh thấy khó chịu trong lòng – một cảm giác anh chưa từng trải qua với ai khác.

Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh vẫn đi làm như thường. Cô trang điểm kỹ hơn, nở nụ cười rạng rỡ với đồng nghiệp, như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Nhưng sâu trong lòng, cô thấy mình như đeo mặt nạ.

Trưa, khi ra ban công công ty gọi điện, cô nhận được tin nhắn:

“Tối nay tôi sẽ về muộn. Cô không cần chờ.”

Không cần chờ.

Hai từ ấy như một dấu chấm khẳng định sự xa cách.

Cô gõ lại, ngắn gọn:

“Tôi không định chờ.”

Nhưng gửi đi rồi, mắt cô vẫn cay xè.

Tối đó, cô đi cùng Triệu Thanh – người bạn thân nhất – đến quán bar nhỏ gần trung tâm. Cả hai ngồi ở góc khuất, nhạc nhẹ, ánh đèn vàng ấm áp.

— Cậu dạo này gầy đi đấy. — Triệu Thanh vừa nhấp rượu vừa nhìn bạn. — Có chuyện gì với anh chồng “hợp đồng” không?

Lâm Tĩnh bật cười:

— Chồng gì chứ. Bọn mình chỉ là hai người xa lạ cùng sống chung một mái nhà.

— Nhưng tớ thấy cậu để ý anh ta đấy.

— Tớ… đâu có. — Cô vội quay đi. — Tớ chỉ… không thích bị xem nhẹ thôi.

Triệu Thanh nhìn cô, cười buồn:

— Cậu đang tự lừa mình, Tĩnh à. Người ta không thể đau lòng vì một người mà họ “không thích”.

Câu nói ấy như trúng tim đen. Lâm Tĩnh im lặng, cúi đầu. Cô không phủ nhận, cũng không thể.

Trong khi đó, Trình Hạo vừa bước ra khỏi buổi họp thì nhận được báo cáo:

“Phó Giang – nhân viên công ty PR Lâm Tĩnh – gửi đề nghị hợp tác trực tiếp qua mail cho tập đoàn. Có vẻ muốn gặp riêng để trình bày.”

Anh nhíu mày. Cảm giác khó chịu trỗi dậy, không chỉ vì công việc, mà còn vì cái tên ấy.

Phó Giang… lại là anh ta.

Không hiểu sao, chỉ cần nghe đến cái tên đó, anh lại nhớ đến cảnh ban công hôm trước, nhớ đến bàn tay người đàn ông đó từng nắm lấy cổ tay cô. Một cảm giác sở hữu lạ lùng dâng lên trong lòng.

Anh gọi cho trợ lý:

— Sắp xếp lại lịch họp chiều mai. Tôi muốn xem ai đang cố tình “hợp tác” với chúng ta.

Khi anh trở về nhà đêm đó, đồng hồ đã chỉ gần mười hai giờ. Nhà vẫn sáng đèn, nhưng phòng khách trống không.

Trên bàn, có một tờ giấy nhỏ. Nét chữ của cô mềm mại, hơi nghiêng:

“Tôi xin lỗi vì đã để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc.

Anh không cần lo, tôi sẽ giữ đúng thỏa thuận – sống cùng nhưng không làm phiền nhau.”

Trình Hạo siết chặt tờ giấy, đôi mắt thoáng qua một tia mờ mịt.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy… sợ mất đi thứ gì đó.

Sợ rằng nếu để cô rời xa, căn nhà này sẽ thật sự trống rỗng.

Sáng hôm sau, anh đến công ty sớm. Trong cuộc họp, khi Phó Giang trình bày kế hoạch hợp tác, ánh mắt anh lạnh đến mức khiến đối phương mất tự tin.

Khi buổi họp kết thúc, anh gọi riêng:

— Anh Phó, tôi nghe nói anh quen biết với vợ tôi?

Phó Giang khựng lại, rồi cố cười:

— Ừ, tôi và cô ấy là đồng nghiệp cũ. Cô ấy là người giỏi, tôi rất quý.

Trình Hạo gật nhẹ, nhưng giọng lại chứa hàm ý khó lường:

— Vậy tốt. Nhưng tôi khuyên anh, đừng lẫn lộn công việc với tình cảm cá nhân.

Phó Giang thoáng biến sắc, cúi đầu chào rồi rời đi.

Trình Hạo ngồi lại, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên bàn. Trong lòng anh, một cảm xúc mâu thuẫn cứ lớn dần — vừa giận bản thân vì lời nói vô tình khiến cô đau, vừa ghen tuông mơ hồ với người đàn ông khác.

Tối hôm đó, anh về nhà sớm hơn thường lệ. Lâm Tĩnh đang ngồi trên sofa, tay cầm laptop, ánh đèn bàn chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng xinh đẹp đến lạ.

Anh đứng đó vài giây, rồi cất giọng trầm thấp:

— Tôi xin lỗi.

Cô ngẩng lên, hơi sững:

— Vì chuyện gì?

— Vì lời nói hôm trước. Tôi… không nên nói thế.

Cô khẽ cười, giọng nhẹ như gió:

— Không sao. Tôi quen rồi. Giữa chúng ta, nói gì cũng không quan trọng mà.

Anh bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt cô:

— Có chứ. Với tôi, nó quan trọng.

Không khí lặng lại. Lâm Tĩnh nhìn anh, đôi mắt dao động, rồi khẽ nói:

— Anh đang cố khiến tôi hy vọng sao? Nếu vậy, xin đừng. Tôi không chịu nổi thêm một lần tổn thương nữa.

Cô đứng dậy, bước nhanh lên lầu, để lại anh đứng đó, im lặng giữa khoảng không trống trải.

Trình Hạo ngồi xuống sofa, ánh mắt rơi vào tách trà còn ấm trên bàn. Anh tự cười khẽ:

— Lời nói vô tình, hóa ra lại khiến cả hai cùng đau.

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi — những hạt nhỏ li ti gõ nhẹ lên khung cửa kính, giống như nhịp tim anh lúc này, rối bời và nặng trĩu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×