Thời điểm Diên Dục Luân đi về phía Thúc Triệt, Diên Bảo cùng với Phong Vũ Di đúng lúc cũng xuất hiện, EB nhanh chóng chạy đến chắn ngang đường Dục Luân, anh lắc đầu:
- Anh hai, khó khăn lắm nhị ca mới vui vẻ trở lại, anh đừng ngăn cản anh ấy theo đuổi tình cảm của mình được hay không?
Diên Dục Luân dừng lại, đồng tử anh đỏ rực.
- Diên Bảo, Đồng Khiết Như căn bản không thể cho Thúc Triệt hạnh phúc, con bé chỉ là không tỉnh táo, không biết bản thân mình đang làm cái gì, cá nhân em cũng không tỉnh táo hay sao?
Diên Bảo không phủ nhận những gì Diên Dục Luân nói là đúng, chính anh cũng cho rằng nhị ca không nên động tình với Khiết Như.
Chỉ là, nếu như trực tiếp ép buộc Diên Thúc Triệt từ bỏ, khiến anh ấy mất mặt trước Khiết Như, anh ấy nhất định sẽ vì chuyện này trở mặt với Dục Luân.
Về phía Hạo gia, tình hình sẽ trở nên phức tạp!
Đối mặt Diên Dục Luân, Diên Bảo theo quán tính lắc đầu, thành khẩn, nói:
- Anh hai, em biết với nhị ca như vậy không công bằng, với Khiết Như càng làm cho con bé thêm khó xử. Nhưng mà anh ấy với Khiết Như là thật lòng, anh đừng ép anh ấy buông bỏ Khiết Như trong lúc này có được không? Coi như là em cầu xin anh, đừng dày vò anh ấy nữa được không?
Lập tức, Diên Dục Luân co mày, lời lẽ chua chát tỏa ra khắp không khí.
- Anh dày vò Thúc Triệt? Diên Bảo, em rốt cuộc làm sao vậy? Từ khi có tình yêu, các em đều xem người anh trai như anh có ý xấu với bọn em rồi hay sao? Anh làm như vậy là muốn tốt cho Thúc Triệt, em xem Đồng Khiết Như xem, con bé trong lòng vốn dĩ không rõ ràng, bản thân con bé thích người nào, con bé có xác định hay chưa? Nếu như có, tại sao Hạo Thy Nhật, Hạo Duy Thần còn vì nó mà day dưa như vậy? Bây giờ em nói anh dày vò Diên Thúc Triệt, em rốt cuộc có lương tâm hay không?
Phong Vũ Di đứng phía sau Dục Luân, nhìn thấy tâm trạng nam nhân này kích động như vậy cũng không tiện xen vào, đi đến, nắm lấy tay Diên Bảo, tựa hồ muốn anh đừng tiếp tục nói nữa.
Diên Bảo ghé mắt nhìn Vũ Di, biết cô muốn nói gì, theo phản xạ gật đầu.
Cuối cùng, quay lại đối mặt Diên Dục Luân, hạ thấp giọng:
- Anh hai, em xin lỗi, là em không tốt, em không nên hiểu lầm ý của anh. Chỉ là em không muốn nhị ca vì chuyện này đau lòng, em thật sự...
- Đủ rồi, dù sao bọn em cũng lớn rồi, anh cũng không phải với từng đứa một có trách nhiệm từng chút, nếu như bọn em cho rằng bản thân mình làm đúng, thì coi như người làm anh trai như anh nhiều chuyện đi. Chuyện của bọn em, anh sau này sẽ không xen vào nữa.
Diên Dục Luân ngắt lời, nói xong liền xoay người bỏ đi.
Diên Bảo vô lực nhìn theo bóng dáng vội vã rời khỏi của Dục Luân, đáy mắt xen vài tia phức tạp.
Diên Dục Luân trước giờ luôn là người kiêu hãnh, bất luận là công việc hay tình cảm anh ấy đều quyết đoán như nhau, lúc nãy anh lại không nghĩ cho lập trường của anh ấy nói nặng lời như vậy, chắc chắn đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh ấy rất nhiều, lần này anh thật sự rất có lỗi.
Phong Vũ Di nắm chặt tay Diên Bảo, ôn nhu ngẩng lên nhìn anh cười.
- EB, anh ấy chắc chắn là vì tâm trạng không tốt cho nên mới nói ra những lời như vậy trong lúc giận. Thiết nghĩ hai người là anh em với nhau, chắc chắn sẽ không vì thế mà ảnh hưởng tình cảm, anh đừng buồn bã nữa.
Diên Bảo nghe đến đây, liền cúi đầu, cười với Phong Vũ Di một tiếng.
- Vũ Di, cũng là em biết anh đang suy tính điều gì, thật sự cảm ơn em.