Đến tối Khiết Như không về nhà, cả Vũ Thiên Minh cũng không có mặt tại dinh thự, Hạo Thy Nhật phỏng đoán hai người ở bên ngoài, mặt mũi tựa hồ uống thuốc độc.
Trong phòng nhìn sắc mặt tổng tài, Nhan Thiên Hạo không khỏi khẩn trương.
- Hạo tổng, anh không định làm gì sao? Con bé ở bên cạnh Vũ Thiên Minh, có thật sự an toàn không?
Hạo Thy Nhật từ ban công ngẩng lên nhìn bầu trời, hơi thở có phần không ổn định.
- Khiết Như muốn tránh mặt tôi, tôi có thể hiểu, nhưng mà, với Vũ Thiên Minh thì lại khác, từ nhỏ Thiên Minh đã có vị trí trong lòng của Khiết Như. Cho dù con bé không yêu nó, ít ra, cũng không hề chán ghét như ở bên cạnh tôi. Với Thiên Minh mà nói, Khiết Như lại giống như sinh mạng của nó, con bé bên cạnh nó chắc chắn sẽ vô cùng an toàn.
Nghe thấy, Nhan Thiên Hạo thở dài.
- Hạo tổng, nếu anh đã rõ như vậy, tại sao còn trêu chọc con bé? Nếu như anh dịu dàng hơn, không phải tình thế sẽ khác rồi hay sao?
Cười một tiếng, quay lại, đối mặt Nhan Thiên Hạo.
- Lẽ nào cậu không nhìn ra đối với con bé, tôi dịu dàng hơn rồi sao?
Nhan Thiên Hạo cũng thẳng thắn:
- Thứ lỗi tôi nói thẳng, Hạo tổng căn bản từ đầu đến cuối lời nói và hành động đều không hề đồng nhất với nhau. Tuy nói với con bé anh dịu dàng, nhưng với con bé mà nói, anh căn bản chỉ muốn trêu chọc nó. Chưa kể bên cạnh con bé, anh rõ ràng không thể tiết chế được chính mình, không trêu chọc lại không phải tính cách của anh, điều này không sai chứ?
Hạo Thy Nhật cong môi, dứt khoát ừ một tiếng.
***
Ở một nơi, trong một căn phòng lớn.
- Anh Bin, em không muốn về nhà, em muốn về với Tiêu Nhiên, anh đưa em về đó có được không?
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, Vũ Thiên Minh gật đầu, tay dài vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.
Khiết Như cũng an tâm, dụi đầu vào ngực Vũ Thiên Minh, ngoan ngoãn khép mắt lại.
Vũ Thiên Minh không khỏi chua xót, đặt lên trán nó một nụ hôn.
- Khiết Như của anh, xin lỗi, anh không thể làm được.