- Chủ tịch, phiền anh xem qua giúp tôi đề án này!
Hạo Duy Thần nhận lấy đề án từ tay Đông Duẫn Nam, chăm chú quan sát từng chi tiết, nét mặt căng thẳng thường ngày không rõ vì sao đã trở nên hòa nhã hơn, cá nhân Đông Duẫn Nam cũng nghi ngờ Hạo Duy Thần có bệnh!
Dạo trước chủ tịch không phải ôn nhu như bây giờ, ngay cả anh là thân tín nhiều năm cũng không dám buông chuyện, chỉ là cách đây mấy tuần, chủ tịch liền thay đổi thái độ, Đông Duẫn Nam chính là thấy không quen.
Đối diện quan sát Hạo Duy Thần hồi lâu, bèn lấy hết can đảm, hỏi:
- Chủ tịch, có phải gần đây anh có chuyện vui không?
Hạo Duy Thần nghe thấy liền ngẩng lên mỉm cười, Đông Duẫn Nam suýt nữa xơ cứng bởi nụ cười của anh.
Kỳ thật có gì đó bất ổn!
Lại nhìn Đông Duẫn Nam, thu lại nụ cười tươi vừa rồi, biểu lộ trầm ngâm trên khuôn mặt anh tuấn càng rõ ràng.
- Đông Duẫn Nam, tôi hỏi cậu, có phải trong mắt cậu từ trước đến giờ, tôi tựa hồ một người khắt khe lắm đúng không?
Cũng không hoàn toàn, chỉ là không giống như bây giờ, vô ý cười với anh.
Đông Duẫn Nam càng thận trọng trong lời nói, đáp:
- Chủ tịch, tôi nói thẳng anh đừng phiền, trước đây cho dù ở Việt Nam hay là lúc vừa chuyển đến Bắc Kinh, tôi cảm thấy anh trước đó và bây giờ kỳ thực rất khác biệt, giống như là hai người khác nhau vậy. Tôi hiếu kỳ, lẽ nào chủ tịch bây giờ đã bị tác động bởi thứ gì đó, cho nên mới trở nên dịu dàng như vậy?
Hạo Duy Thần hơi rũ mày, khẩn trương hình dung bản thân trong quá khứ theo lời Đông Duẫn Nam, kỳ thật ý cậu ta cho rằng anh trước kia rất đáng ghét?
Không đúng, anh cảm thấy còn tệ hơn đáng ghét!
Anh còn nhớ khi anh kết hôn với Đình Đình, thời điểm đó anh căn bản chịu quá nhiều áp lực, cộng thêm tác động từ công việc, anh dần quên mất bản thân anh cần gì, mãi cho đến sau này anh gặp lại Khiết Như, những tưởng vì thế mà nguôi ngoai mọi thứ, chỉ là không nghĩ đến con bé lần nữa chạy khỏi anh.
Thời gian trước khi Khiết Như lần nữa xuất hiện trước mặt anh, trải qua nhiều chuyện anh mới hiểu nó quan trọng với anh đến dường nào, anh càng vì vậy có thêm phương hướng để bước tiếp, Đông Duẫn Nam cho rằng anh bị tác động cũng không sai, cá nhân anh đồng thời thừa nhận bản thân anh đã trở nên tích cực.
Hạo Duy Thần phục hồi lại tinh thần, đối mặt Đông Duẫn Nam.
- Cậu nói hoàn toàn đúng, tôi chính là bị một thứ rất đặc biệt tác động. Nhưng dù sao cũng phải nói một lời thật lòng, Đông Duẫn Nam, hôm nay cậu to gan lắm, còn dám mỉa mai tôi thời gian trước tệ bạc với cậu.
Đông Duẫn Nam chính là quá ủy khuất, xua xua tay.
- Chủ tịch, tôi vốn không có ý đó, chỉ là tôi...
Hạo Duy Thần xen vào:
- Khờ quá, còn không biết là đùa sao. Nể tình cậu trung thành như vậy, đề án lần này sẽ thông qua, mong cậu làm cho tốt!
Đông Duẫn Nam thở phào nhẹ nhõm, trong lúc đó Hạo Duy Thần cũng đã ký vào đề án đặt trên bàn, ký xong, giao lại cho Duẫn Nam.
Đông Duẫn Nam hai tay nhận lấy, cười một tiếng.
- Chủ tịch đại nhân, anh quả nhiên bây giờ rất ngọt ngào, nếu như tôi là con gái, chắc chắn sẽ bị anh mê hoặc.
Lập tức, Hạo Duy Thần “...” còn không phải là ý này? Nhưng có người thì không, vẫn một mực tránh né anh!
Anh cư nhiên như vậy thua cuộc?
***
Buổi trưa Tiêu Nhiên đưa Khiết Như đến Phó gia, tạm thời những người còn lại bận việc nên cũng không đi cùng, Vũ Di và Đằng Diệp lo lắng một mình Tiêu Nhiên không thể ứng phó được, cộng thêm ở đó còn có Phó Tính Lâm, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn sẽ bại lộ, lần lượt theo sau đến dinh thự.
Tiêu Nhiên khôi phục thân phận cho Khiết Như, bảo bối của anh mang họ Đồng, còn nói ba nó sau này vì chuyển đến Bắc Kinh đã đổi tên, bên cạnh đó ông còn nhận con nuôi, Khiết Như ngược lại cũng không hề nghi ngờ, ngoan ngoãn cùng anh đến nơi hẹn.