Hạo gia và Phó gia là quan hệ lâu đời, lần này giúp đỡ Khiết Như cũng là một phần nằm trong kế hoạch Hạo Thy Nhật sắp xếp, cuộc sống Phó Tính Lâm vì vậy trở nên xáo trộn lên, biến con ruột như anh trở thành con nuôi của chính daddy mình, điều này với anh chính là sự sỉ nhục.
Nhân cơ hội bọn họ vẫn còn chưa xuất hiện ở dinh thự, đến phòng tìm daddy.
Phó Mặc Nhân trong thư phòng đọc sách, vừa nghe được bên ngoài có người đến gõ cửa, liền biết con trai cưng đến tìm, nói vọng ra.
- Zack, mau vào đi, cửa không khóa.
Phó Tính Lâm đẩy cửa đi vào phòng, đi đến đối mặt Phó Mặc Nhân 一 người đàn ông vẫn bình thản hướng mắt vào quyển sách đang cầm, hoàn toàn không chú ý đến thái độ của con trai.
Phó Tính Lâm kỳ thật không chờ được, khó chịu nói:
- Daddy, ngưng trò này lại được không? Chúng ta vì sao phải làm như vậy? Lẽ nào lừa gạt con bé, cá nhân con bé khi biết được sẽ vui vẻ hay sao?
Người đàn ông thở dài, gấp sách lại, ngẩng lên nhìn con trai.
- Tính Lâm, con thừa biết nhà chúng ta không có con gái, nay Thy Nhật đề nghị ba giúp đỡ, Hạo gia với chúng ta cũng là chỗ thâm tình, lẽ nào con không thể đồng ý, gạt bỏ sỉ diện sao?
Không phải không được, mà là tuyệt đối không được, cứ như vậy thông đồng, sau này nhất định sẽ có lúc bại lộ, lúc đó phải thế nào?
Dù ra sao, anh cũng không muốn cược, càng không muốn làm trái nguyên tắc sống của mình!
Phó Tính Lâm lắc đầu, phản ứng càng kịch liệt.
- Daddy, chúng ta còn rất nhiều cách, tại sao phải bày ra trò này? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ba chưa từng nghĩ qua sao?
Phó Mặc Nhân cũng đồng tình:
- Ba tán đồng cách nghĩ này của con, cá nhân ba cũng cảm thấy với con như vậy không công bằng. Nhưng mà Tính Lâm, Thy Nhật trước giờ chưa từng làm việc mà không chắc chắn kết quả, ba càng có lòng tin với thằng bé. Lần này giúp đỡ, cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, con có thể nào lấy lòng đo lòng một chút không? Suy nghĩ kỹ, Khiết Như vốn vô tội!
Từ nhỏ đến lớn ba anh chính là quá thiên vị, thường xuyên không quan tâm đến cảm giác của anh, nay lại vì người ngoài đồng ý phương án vô vị này, càng nói bản thân ông thông cảm cho anh, anh càng cảm thấy ông hồ đồ.
Phó Tính Lâm cười nhạt, đôi mắt nam tử đầy nhiễu loạn.
- Daddy, suy cho cùng, ba chính là không tin tưởng con trai ba, bởi vì với ba mà nói, con vốn dĩ không quan trọng phải không? Năm đó mẹ đột ngột rời khỏi ba, lẽ nào ba còn chưa sáng mắt? Ba thật sự muốn hi sinh con ruột của mình sao?
Lời lẽ vừa vặn làm trái tim Phó Mặc Nhân như vỡ ra, lại không quá phơi bày, cúi mặt xuống.
- Tính Lâm, năm đó mẹ con rời khỏi ba là vì bà ấy có tình nhân bên ngoài, với ba, ba chưa từng oán than, với con, ba luôn luôn hết mực, làm tròn bổn phận của ba. Nay con nói ba hi sinh con, trong lòng con, rốt cuộc thoải mái không?
- Đương nhiên không, con cũng không muốn vì người ngoài làm ảnh hưởng mối quan hệ giữa chúng ta. Chỉ là, con lo lắng bí mật này theo thời gian sẽ phơi bày, ba có thể làm con bé vui vẻ trong lúc này, vậy về lâu dài thì sao? Ba từng nghĩ đến hậu quả chưa?
Phó Mặc Nhân miễn cưỡng ừ một tiếng, hơi thở kỳ thật có phần không ổn định, gương mặt người đàn ông từ sớm đã phức tạp.
- Nếu con cảm thấy ba làm như vậy là sai lầm, con có thể nhân cơ hội gặp mặt con bé mà công bố sự thật, cho dù, con biết như vậy sẽ giết chết con bé, ba cũng sẽ không xen vào. Ván cờ này, đi thế nào là tùy con.
Lời Phó Mặc Nhân vừa dứt, Mục Vũ từ bên ngoài cũng truyền vào, phá tan bầu không khí căng thẳng.
- Lão gia, chủ tịch Tiêu và Tiêu tiểu thư vừa đến theo lời hẹn, bọn họ đang chờ lão gia ở đại sảnh.