Bác Nhan vừa rồi nói lại Diên Dục Luân có việc tìm cô trong thư phòng, Đằng Diệp cũng không nghĩ nhiều đến đúng theo lời hẹn, buổi tối nơi này khá yên tĩnh, thích hợp để bàn luận việc riêng.
Nhìn thấy Diên Dục Luân một mình trầm ngâm ở sofa, liền đi đến, ngồi xuống đối diện anh.
Nghi hoặc, hỏi:
- Anh cả, bác Nhan nói anh có chuyện muốn tìm em, không biết em giúp gì được cho anh?
Diên Dục Luân theo quán tính gật đầu, cá nhân anh cũng không muốn dong dài, đi thẳng vào trọng tâm.
- Kỳ thật anh rất hiếu kỳ về Khiết Như, không biết có thể từ chỗ em hiểu hơn về con bé hay không?
Đến đây, Đằng Diệp liền đanh mặt.
Diên Dục Luân vừa gặp Khiết Như đã muốn khai thác nó, lẽ nào cá nhân Diên Dục Luân cũng...
- Em đừng hiểu lầm, mặc dù ấn tượng trong lòng anh về Khiết Như không xấu, nhưng mà con bé không phải là mẫu người anh thích. Anh chỉ đơn thuần hiếu kỳ về mối quan hệ giữa Khiết Như và Hạo Thy Nhật thôi, bởi vì anh nhìn ra được, Hạo Thy Nhật rất quan tâm đến việc Đồng Khiết Như đến đây, e là mối quan hệ giữa bọn họ không đơn giản!
Biết em gái sẽ nghi ngờ, Diên Dục Luân liền tinh tế bày tỏ, Đằng Diệp nghe vậy cũng an tâm phần nào, sắc mặt căng thẳng lần lượt đều giãn ra.
Cô gật đầu:
- Anh cả có điều không biết, Khiết Như kỳ thật đối với nhà họ Hạo rất quan trọng, bởi vì ngoại trừ Hạo Thy Nhật ra, cả Hạo Duy Thần, anh ấy cũng vô cùng yêu Khiết Như, bọn họ đều giống như anh nói, không hề đơn giản như bề ngoài. Em đồng thời cũng rất vui khi anh cả không hề có tình cảm với Khiết Như, nếu không chắc chắn sẽ giống như bọn họ, càng làm Đồng Khiết Như khó xử.
Có thể nói Diên gia với Hạo gia có mối giao hữu từ lâu đời, giữa bọn họ càng thân thiết như người thân, cá nhân cô cũng không mong mọi người vì chuyện của Khiết Như mà trở nên khó xử, cũng may Diên Dục Luân chỉ đơn thuần là tò mò, không phải điều cô đang lo sợ.
Lập tức, Diên Dục Luân đen mặt, không khỏi hạ lông mày.
- Ngay cả Hạo Duy Thần cũng yêu Khiết Như sao?
Khi anh hiểu chuyện thì đã biết nhà họ Hạo từ trong ra ngoài đều vô cùng phức tạp, lại không nghĩ đến việc hai chú cháu nhà đó có thể cùng yêu phải một người, còn vì cô ấy không ngại nhìn mặt nhau, kỳ thật càng làm anh khâm phục!
Nhưng nếu mọi chuyện giống như lời Đằng Diệp đã nói, với Khiết Như, Diên Thúc Triệt rốt cuộc phải làm sao?
Đằng Diệp quan sát thấy nét mặt của anh trai tệ hại, bụng dạ cô bồn chồn.
- Anh cả, lẽ nào anh có chuyện khó nói sao? Em nhìn ra được anh rất muốn từ chỗ em biết hết về Khiết Như, nhưng mà không phải anh đã nói...
- Người thích Khiết Như không phải anh, mà là nhị ca của em, Diên Thúc Triệt!
Diên Dục Luân thẳng thắn, truyền thẳng đến tai Đằng Diệp mấy lời này, vừa vặn làm toàn thân cô tê liệt.
Không khỏi kích động, nói:
- Nhị ca thích Khiết Như, sao có thể như vậy?
Bọn họ chỉ gặp nhau hôm đó, lý nào lại nảy sinh tình cảm?
Ngay cả Diên Dục Luân cũng không tin!
Anh đứng dậy, đi đến nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay di chuyển vào túi quần.
- Lẽ ra anh còn nghĩ có thể từ chỗ em khai thác Đồng Khiết Như, nhằm mục đích tác hợp cho Thúc Triệt. Nhưng xem ra, bây giờ không cần nữa. Nhà họ Hạo mà nói vốn dĩ rất phức tạp, nếu như bọn họ cùng yêu Đồng Khiết Như như vậy, anh càng không muốn Thúc Triệt vì vậy mà tổn thương. Cho nên Đằng Diệp, chuyện ngày hôm nay mà anh nói với em, coi như là bí mật riêng giữa chúng ta đi được không?
Đằng Diệp từ phía sau cũng đứng dậy, dứt khoát gật nhẹ đầu:
- Được, em hứa!