“Vé máy bay cũng đã chuẩn bị sẵn, xem ra từ sớm đã quyết định chuyện mình đến London. Ông, sao ông lại độc tài như vậy?”
Hạo Mặc Huân đến phòng tìm Korean, cửa không khóa, anh đi vào, lần lượt hạ lông mày tinh xảo.
Hạo Thy Nhật một mình ngồi ở sofa dán mắt vào vé máy bay được đặt ở trên bàn, đồng thời nghe được tiếng bước chân, nhận ra có người vừa bước vào, sắc mặt cậu bé càng nặng nề.
Không khỏi đề phòng, hỏi:
- Ai?
Hạo Mặc Huân thở dài.
- Là chú, cháu còn để bụng ông ấy sao? Dù sao sau khi ổn định chú sẽ bay đến đó với cháu, hơn nữa ở đó còn có ba của cháu, cháu tức giận cái gì chứ?
Anh đi qua sofa, ngồi xuống đối diện Hạo Thy Nhật, dõng dạc nói.
So với cậu, Hạo Mặc Huân cũng không hề khác gì, chỉ là chú ấy có thể dễ thở hơn, không cần thực hiện theo yêu cầu của ông cậu, ngay cả tương lai cũng không phải lệ thuộc!
Đến đây, mặt mũi càng u ám.
- Nếu nói như chú, cháu không nên ở đây sao? Cháu còn nhiều việc ở đây chưa hoàn thành, sao ông ấy có thể độc đoán kiểm soát quyền lợi của cháu chứ?
Năm đó khi mẹ cậu rời khỏi, cậu chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, thời gian cậu hiểu chuyện, liền biết được ông mình quyết đoán như thế nào, sự nghiệp gia tộc quan trọng, tình cảm căn bản với nhà họ Hạo mà nói chỉ đặt trên cán cân!
Cho nên, khiến cậu trở thành một đứa không có mẹ!
Hạo Mặc Huân biết rõ trong lòng cháu trai có vướng mắc, lại không thể giúp gì, thành khẩn, nói:
- Korean, thật ra người lớn rất phiền phức, cháu không nên vì chuyện của người lớn mà ảnh hưởng tâm trạng. Chú thấy chi bằng suy nghĩ phải làm sao để cãi lời ông ấy, cháu có thể làm tốt những gì mình cần làm, khi cháu trưởng thành, cháu không sợ bị ông ấy khống chế nữa, đúng không?
Không sai, chỉ cần cậu trưởng thành, tương lai chắc chắn sẽ không phụ thuộc vào ông ấy, cá nhân cậu cũng có thể có được những gì mình mong muốn.
Tuyệt đối không đi theo vết xe đổ của ba cậu, ngay cả người phụ nữ mình yêu nhất cũng không thể bảo vệ!
Đến đây, Hạo Thy Nhật cong môi, cứng giọng nói một câu:
- Chắc chắn rồi!