Lý Mạn chậm rãi bước vào bảo tàng, ánh sáng vàng nhạt hắt qua cửa sổ cao, phản chiếu lên những cổ vật tinh xảo mà cô chỉ từng thấy trên màn hình máy tính. Trái tim cô rộn ràng, một phần vì sự tò mò, phần khác vì cô biết hôm nay là dịp hiếm có: triển lãm “Cung đình Thịnh Đại” – nơi trưng bày những báu vật chỉ dành cho hoàng tộc.
Cô dừng lại trước một chiếc bình men lam quý hiếm, chi tiết hoa văn tinh xảo đến mức cô phải nheo mắt nhìn kỹ. Tay cô khẽ đưa gần chiếc bình, dường như muốn cảm nhận được hơi thở của thời gian, nhưng một luồng ánh sáng chói mắt bỗng lóe lên, khiến cô giật mình lùi lại.
Chớp mắt, mọi thứ xung quanh cô bỗng quay cuồng. Không gian loang ra như nước, ánh sáng nhảy múa trên những bức tường tráng men. Lý Mạn cảm thấy tim mình nhảy lên, hơi thở trở nên gấp gáp. Một giọng nói vang lên trong đầu:
“Đây là cơ hội duy nhất. Hãy giữ mạng sống… và hóa thân vào thân phận khác.”
Trước khi kịp định thần, cô cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi mất cân bằng, rơi xuống một khoảng trống tối tăm. Khi mở mắt, cô đứng giữa một gian phòng sang trọng, hoàn toàn khác với bảo tàng. Trần nhà cao, rèm cửa dệt lụa mềm mại, những chiếc đèn lồng đỏ treo lơ lửng, tỏa ánh sáng ấm áp.
Một cảm giác lạ lùng dâng lên: cô… không còn là chính mình. Tay cô chạm vào khuôn mặt, và… đúng vậy, bàn tay mảnh mai này không phải của Lý Mạn hiện đại. Cô nhìn xuống, cơ thể mềm mại hơn, váy áo thêu hoa tinh xảo khiến cô ngỡ ngàng.
“Đây… là đâu?” Cô thốt lên, giọng mình vang trong căn phòng xa lạ.
Cánh cửa mở, một thiếu phu nhân bước vào, quỳ xuống trước mặt cô:
“Tiểu thư, người dậy rồi ạ?”
“Tiểu… thư?” Lý Mạn lắp bắp, cảm giác đầu óc quay cuồng. Cô nhìn vào gương đối diện và thấy một khuôn mặt quen thuộc… nhưng lại khác. Đó là khuôn mặt của tiểu thư Lý Mạn, con gái một gia tộc quý tộc đã thất sủng từ lâu trong triều.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng định thần. “Không thể… mình đã xuyên không?”
Trước khi kịp suy nghĩ thêm, một tiếng nhạc trầm vang lên từ hành lang, báo hiệu giờ hôn lễ. Tim cô đập nhanh. Hôn lễ? Ai sẽ là hôn phu của cô? Và tại sao tất cả mọi thứ lại trông quen mà lạ đến vậy?
Lý Mạn không kịp lo lắng lâu, cửa phòng mở, một nhóm người bước vào, dẫn đầu là một thiếu niên mặc áo bào màu tím thẫm, ánh mắt lạnh lùng, uy nghiêm, tựa như hoàng tử trong tranh: Triệu Dật.
Anh bước tới, giọng trầm khàn:
“Tiểu thư, chuẩn bị đi lễ đường đi.”
Lý Mạn sững người, mắt mở to, tim đập thình thịch. Cô chưa kịp phản ứng, một cơn choáng ngợp từ địa vị và quyền lực của Triệu Dật khiến cô nhận ra: anh không chỉ là hôn phu, mà còn là người quyền lực nhất triều đình.
Cô lắp bắp: “C… Chúng ta… chưa… chưa quen nhau sao?”
Triệu Dật liếc nhìn cô, ánh mắt sắc bén như kiếm, nhưng không ghét bỏ. Chỉ là lạnh lùng, xa cách, khiến cô cảm thấy vừa sợ hãi, vừa tò mò.
“Không cần quen,” anh nói, giọng trầm mà nghiêm nghị, “Chỉ cần biết vị trí của mình trong cung và làm tròn bổn phận.”
Lý Mạn gật đầu, nhưng bên trong cô đang bùng lên một ý chí mãnh liệt: Mình không thể chết hay thất bại trong thân phận này. Mình sẽ sống, sẽ tồn tại, và sẽ làm nên điều khác biệt.
Trong lúc chuẩn bị bước ra lễ đường, cô lén nhìn quanh, thấy các phi tần và thái giám dõi theo, ánh mắt đầy mưu mô. Cô hít một hơi, tự nhủ: Đây không chỉ là hôn lễ. Đây là trò chơi sinh tồn trong cung đình…
Những bước chân cô trên sàn gỗ vang lên như nhịp tim, hòa cùng âm thanh trầm của nhạc cung đình. Mỗi bước đi đều khiến cô nhận ra một điều: triều đình này, quyền lực này, và hôn phu lạnh lùng này… tất cả đều cần sự khéo léo, trí tuệ và dũng cảm của cô.
Lần đầu tiên, Lý Mạn cảm thấy mình thực sự… hồn lạc thời không.