Lễ đường hoàng cung tráng lệ hơn bất cứ gì Lý Mạn từng thấy trong phim hay sách cổ. Trần nhà cao vút, đèn lồng đỏ treo rực rỡ, những tấm rèm lụa thêu họa tiết rồng phượng lộng lẫy bay phấp phới theo cơn gió nhẹ từ cửa sổ mở. Không gian tĩnh lặng nhưng uy nghiêm, mỗi bước chân vang lên như nhịp trống dồn của triều đình.
Cô khẽ run lên, váy áo cồng kềnh khiến mỗi bước đi nặng nề. Thái giám đi trước dẫn đường, đôi mắt chăm chú theo dõi mọi cử chỉ của cô, như thể chỉ cần một sơ suất là lập tức bị trừng phạt. Lý Mạn nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Đây là cơ hội sống sót. Phải khéo léo, phải thông minh.
Khi cô bước vào giữa lễ đường, tiếng nhạc cung đình tạm dừng, ánh mắt mọi người dồn về phía cô. Phi tần, công chúa, và các quan thần đứng nghiêm trang, đôi mắt vừa tò mò vừa đánh giá. Lý Mạn cảm thấy tim mình đập mạnh, bối rối khi nhận ra ánh nhìn đầy quyền lực của hoàng tử Triệu Dật đang hướng về cô.
Anh đứng giữa lễ đường, áo bào tím thẫm thêu rồng vàng, vẻ uy nghiêm và lạnh lùng đến mức khiến bất cứ ai cũng phải e dè. Mái tóc dài được buộc gọn, đôi mắt sáng nhưng sâu thẳm, lấp lánh ánh sáng lạnh như băng. Lý Mạn chưa từng thấy một người nào vừa đẹp vừa uy quyền như vậy.
Khi cô tiến tới, chân vẫn run run vì sợ hãi, Triệu Dật nghiêm nghị đưa tay đón cô, giọng trầm lạnh:
“Tiểu thư, đứng đây.”
Cô cúi đầu, cố gắng duy trì tư thái tiểu thư, nhưng trong lòng vẫn lộn xộn: Người này… lạnh đến mức đáng sợ. Mình phải làm sao để không bị hớ hênh trước mặt anh ấy và toàn bộ cung đình đây?
Nhưng chưa kịp định thần, một phi tần trẻ trung, tóc búi cao, bước tới trước mặt cô, nở nụ cười mỉa mai:
“Tiểu thư mới, lần đầu tiên đứng giữa lễ đường chắc cũng rối rắm nhỉ?”
Lý Mạn khẽ nở một nụ cười gượng, cố nhấn mạnh sự tự tin:
“Đúng vậy… nhưng tôi sẽ cố gắng.”
Phi tần cười lạnh, ánh mắt thoáng nghi kỵ, rồi bước lui. Lý Mạn nhận ra: trong cung, ngay cả một nụ cười cũng có thể trở thành vũ khí.
Khi lễ nghi bắt đầu, Triệu Dật ra hiệu cho cô quỳ trước ngai vàng. Cô cố gắng duy trì hình tượng tiểu thư quý tộc, nhưng váy áo quá dài, cô suýt vấp phải bậc thang. Một thái giám vội vàng đỡ cô, nhưng ánh mắt của Triệu Dật không hề thay đổi, chỉ lặng lẽ quan sát. Lý Mạn cảm thấy hơi thở nặng nhọc, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Trong khi quỳ, cô nhận ra xung quanh là những người mà nếu không khéo, họ sẽ trở thành đối thủ của cô trong tương lai: phi tần ganh ghét, thái giám tinh ranh, quan thần sắc bén. Mỗi ánh mắt đều dường như đọc được suy nghĩ của cô. Lý Mạn nhắm mắt, tự nhủ: Phải dùng trí thông minh hiện đại để vượt qua. Mình không thể dựa vào may mắn.
Lễ nghi tiếp tục, Triệu Dật đi vòng quanh cô, ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc, Lý Mạn bắt gặp một ánh nhìn khó nắm bắt: như tò mò, như đánh giá, nhưng cũng có vẻ… quan tâm. Cô suýt bật cười trong lòng, nhưng ngay lập tức tự nhủ: Không được, đây là cung đình, mọi cảm xúc phải che giấu.
Sau khi lễ nghi kết thúc, Triệu Dật ra hiệu cho cô đi theo vào phòng tiếp theo – nơi các phi tần và cận thần sẽ kiểm tra nghi lễ và hành vi của cô. Cô cảm thấy cơ thể mỏi nhừ sau những bước đi dài trong váy cồng kềnh. Thái giám dẫn đường, thì thầm:
“Tiểu thư, hãy giữ thái độ bình tĩnh. Hoàng tử đang quan sát từng cử chỉ của người.”
Cô gật đầu, trong lòng vẫn bối rối. Đây là lần đầu tiên cô thực sự đứng trước một người quyền lực, vừa là hôn phu, vừa là hoàng tử, mà mỗi hành động sai một chút có thể tạo ra thù hận trong cung.
Vừa bước vào phòng, cô cảm thấy không khí thay đổi. Phi tần trẻ, mặt lạnh lùng, đứng thành hàng. Một người bước tới gần cô, giọng mỉa mai:
“Người mới… không ngờ lại là cô. Hãy cẩn thận, nếu không muốn bị hãm hại.”
Lý Mạn nhíu mày, nhận ra: Chẳng ai trong đây là bạn thân thiện cả. Mọi người đều ẩn giấu ý đồ.
Cô bắt đầu áp dụng chiến thuật của mình: mỉm cười, cúi đầu lễ phép, nhưng mắt vẫn quan sát xung quanh. Cô nhận ra, để tồn tại trong cung, phải biết vừa hòa nhập, vừa phòng thủ.
Triệu Dật đứng ở góc phòng, quan sát tất cả. Khi ánh mắt anh chạm vào cô, Lý Mạn cảm nhận được một sức mạnh áp đảo: anh không chỉ lạnh lùng, mà còn thông minh đến mức khiến cô phải tự nhủ: Nếu muốn sống sót, phải thông minh hơn cả anh ta.
Trong lúc này, một cánh cửa mở, một thái giám mang đến một hộp nhỏ, trên đó có dấu ấn hoàng tộc:
“Tiểu thư, đây là lễ vật đầu tiên cho hôn lễ, hoàng tử đã sai đưa tới.”
Cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc trâm vàng thêu rồng, tinh xảo đến mức khiến tim cô rung lên. Lý Mạn cúi người, cảm ơn, rồi khẽ tự nhủ: Chiếc trâm này… không chỉ là vật trang sức. Nó là tín hiệu, là quyền lực, và… là thử thách.
Triệu Dật tiến tới, giọng trầm khàn:
“Tiểu thư, hãy giữ trâm này cẩn thận. Nó không chỉ tượng trưng cho hôn lễ, mà còn là sự quan sát của hoàng tộc đối với người.”
Lý Mạn cứng người, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh:
“Vâng, tôi sẽ cẩn thận.”
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được ánh mắt anh sâu thẳm, như đang nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô. Một luồng cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trỗi dậy: Người này… không phải chỉ lạnh lùng bình thường. Anh thông minh, sắc bén, và… rất nguy hiểm.
Cô rời khỏi phòng, bước đi giữa cung đình rộng lớn, nhận ra mỗi bước chân của mình giờ đây là bài kiểm tra: hành xử, thái độ, và cả trí tuệ đều bị theo dõi. Lý Mạn nhắm mắt, hít sâu, và tự nhủ: Mình phải sống sót. Phải vượt qua lần gặp đầu tiên với Hoàng tử. Đây chỉ mới là bắt đầu…