Phòng họp hội đồng quản trị của Tập đoàn Vĩnh An chìm trong bầu không khí lạnh như băng, lạnh đến mức Giang Thanh Lam cảm thấy xương cốt mình cũng bị đóng băng. Mặc một bộ suit đen lịch lãm nhưng có phần quá rộng so với thân hình mảnh dẻ, cô ngồi ở chiếc ghế chủ tịch tạm thời, cố gắng bảo vệ những gì còn sót lại của tập đoàn do cha cô dày công xây dựng. Cô phải làm điều đó, bằng mọi giá.
"Thưa các vị, đề xuất sáp nhập mà Tập đoàn Long Thịnh đưa ra không phải là sự hợp tác, mà là hành động chiếm đoạt trắng trợn. Vĩnh An còn khả năng tự đứng vững!" Thanh Lam cất giọng, cố gắng giữ sự bình tĩnh và sức nặng cho lời nói, nhưng cô biết, sự tuyệt vọng đang gào thét trong lòng.
Những tiếng xì xào, sự nghiêng ngả của các cổ đông vang lên. Ai cũng biết, Long Thịnh là một con thú dữ trên thương trường, và người cầm đầu nó, Mạc Hàn Vũ, đã ra tay thì không bao giờ thất bại. Ông ta muốn Vĩnh An, và cô, Giang Thanh Lam, chỉ là một vật cản nhỏ bé.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng họp bật mở. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông bước vào, tạo nên một sự im lặng gần như tôn kính. Mạc Hàn Vũ, 32 tuổi, khoác lên mình bộ vest xám than hoàn hảo, bước đi với khí chất lạnh lẽo, cao ngạo như một vị vua bước vào phòng xử án. Anh ta tiến thẳng đến chiếc ghế trống đối diện Thanh Lam.
Ánh mắt của Hàn Vũ và Thanh Lam va vào nhau. Đó không phải là sự va chạm bình thường, mà là một cuộc chiến không tiếng động nơi thù hận và sự chiếm hữu giao thoa. Trong mắt cô là sự đau đớn, căm ghét tột cùng; trong mắt hắn, chỉ có sự lạnh lùng, và một tia hứng thú thoáng qua, gần như là sự thách thức đầy khiêu khích.
"Cô Giang," Hàn Vũ cất tiếng, giọng nói trầm thấp, vang vọng như tiếng chuông báo tử. "Lời nói của một kẻ sắp phá sản không có trọng lượng. Đề nghị bỏ phiếu."
Thanh Lam đứng bật dậy, chiếc ghế sau lưng kêu ken két. "Anh muốn Vĩnh An? Anh đã cướp đi sinh mạng cha tôi, anh muốn cướp luôn cơ nghiệp của ông ấy sao, Mạc Hàn Vũ?"
Hàn Vũ ngả người ra sau, mỉm cười lạnh lùng, nụ cười đó không chạm đến đôi mắt. "Không có bằng chứng nào chứng minh điều cô nói, Giang tiểu thư. Vĩnh An đang chết, và tôi là người duy nhất có thể chôn cất nó một cách đàng hoàng. Bỏ phiếu đi."
Kết quả không thể thay đổi. Tập đoàn Vĩnh An chính thức bị thâu tóm.
Sau cuộc họp, Thanh Lam đứng thẫn thờ trong phòng làm việc của cha mình, nơi giờ đây đã thuộc về kẻ thù. Cô nhìn vào bức ảnh người cha quá cố, nước mắt nóng hổi lăn dài.
"Cha, con xin lỗi. Con đã không bảo vệ được..."
"Đừng phí nước mắt, Giang Thanh Lam."
Giọng nói lạnh lùng, quen thuộc đến ghê người vang lên phía sau. Mạc Hàn Vũ đứng ngay ngưỡng cửa. Anh ta tiến lại gần, mùi hương bạc hà và gỗ đàn hương cao cấp xâm chiếm không gian, đối lập hoàn toàn với sự lạnh lùng toát ra từ chính anh ta.
"Cô phải biết rõ, tôi không thương hại ai," Hàn Vũ nói, giọng điệu đầy quyền lực và khinh miệt.
Thanh Lam ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe vì nước mắt nhưng không hề khuất phục. Căm hận đã biến thành một ngọn lửa thiêu đốt. "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Cả đời này, tôi sẽ tìm cách hủy hoại anh, Mạc Hàn Vũ."
Anh ta dừng lại ngay trước mặt cô, sải chân dài che khuất ánh đèn. Hàn Vũ cúi người xuống, sát gần mặt cô đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của hắn.
"Ồ?" Hàn Vũ nhếch môi, ánh mắt chuyển sang sự nguy hiểm tột độ, như thể đang cân nhắc một món đồ chơi thú vị. "Vậy cô định dùng gì để hủy hoại tôi? Cơ thể cô chăng?"
Bàn tay lạnh buốt của anh ta đột ngột siết lấy cổ tay cô, ép cô lùi vào bức tường. Cô có thể cảm nhận sức mạnh tàn bạo ẩn dưới vẻ ngoài lịch lãm. Sự va chạm này khiến cả hai giật mình, một luồng điện xẹt qua, sự thừa nhận bất đắc dĩ về sức hút thể xác đối lập với sự thù hận.
Thanh Lam giãy giụa, cổ tay đau buốt. "Đồ dã man! Anh sẽ phải trả giá!"
Hàn Vũ kề sát tai cô, thì thầm bằng giọng nói trầm khàn, như một lời hứa, một lời đe dọa, và một lời mời gọi đầy tội lỗi: "Tôi chờ đợi điều đó, tiểu thư. Nhưng trước khi cô làm được, cô sẽ là của tôi. Tôi sẽ khiến cô phải thỏa mãn khi ở cạnh tôi, ngay cả khi cô đang rủa tôi xuống địa ngục."
Anh ta buông cô ra, để lại vết hằn đỏ trên cổ tay cô và một lời đe dọa nặng nề. Thanh Lam trượt người xuống sàn, vừa căm phẫn đến phát điên, vừa cảm thấy một nỗi sợ hãi và một cảm giác kích thích cấm kỵ đang bắt đầu nảy mầm trong lòng.
Cô thề sẽ hủy diệt hắn. Hắn thề sẽ chiếm hữu cô. Trò chơi nguy hiểm nhất của họ chỉ vừa mới bắt đầu.