Sau thất bại thâu tóm Vĩnh An, Giang Thanh Lam nhanh chóng nhận ra Mạc Hàn Vũ không chỉ muốn công ty, hắn muốn hủy diệt mọi thứ liên quan đến cha cô. Vòng vây xiết chặt nhanh hơn cô tưởng. Cô nhận được thông báo đòi nợ khẩn cấp. Một lô tài sản thế chấp quan trọng sắp bị phát mãi. Đó không chỉ là tài sản đơn thuần, đó là khu bất động sản mà cha cô đã dành cả đời để xây dựng một quỹ từ thiện bí mật cho các cựu nhân viên Vĩnh An. Nếu khu đất mất, không chỉ danh tiếng cha cô bị hủy hoại mà hàng trăm người cũng sẽ mất đi sự hỗ trợ.
Thanh Lam chạy ngược chạy xuôi, gõ cửa mọi nơi nhưng tất cả đều quay lưng. Long Thịnh đã giăng một chiếc lưới vô hình, cắt đứt mọi nguồn cứu trợ. Tất cả đều sợ hùn vốn với kẻ bị Mạc Hàn Vũ nhắm đến. Tối đó, khi ngồi trước căn biệt thự sắp bị niêm phong, cô nhận được một tin nhắn nặc danh, ngắn gọn và lạnh lùng, kèm theo địa chỉ một quán bar bí mật:
"Muốn cứu những gì còn sót lại? Đến đây. Thứ cô cần, chỉ mình tôi có."
— M.H.V
Cô biết rõ đó là cái bẫy. Cô biết rõ đó là địa ngục. Nhưng nhìn vào bức ảnh cha cô trên màn hình điện thoại, lòng căm hận và trách nhiệm đã lớn hơn cả sự sợ hãi. Cô siết chặt tay lái, lao xe đi.
Quán bar nằm khuất trong một con hẻm sâu ở trung tâm thành phố, sang trọng đến mức không tưởng. Thanh Lam bước vào một phòng VIP khép kín. Mạc Hàn Vũ đã đợi sẵn. Anh ta đang nhâm nhi một ly rượu đỏ, ánh mắt sắc như dao khi cô bước vào. Cả căn phòng chìm trong ánh đèn mờ ảo, chỉ đủ để tôn lên vẻ lạnh lùng và quyền lực của hắn.
"Cô đến nhanh hơn tôi nghĩ," Hàn Vũ nói, không một chút ngạc nhiên. "Tôi đoán là khu đất X đã đủ sức nặng để cô phải quỳ gối."
Thanh Lam đứng thẳng, dù lòng cô đang run rẩy. "Anh muốn gì? Anh muốn tôi ký vào giấy tờ gì? Tiền? Hay sự nhượng bộ?"
Hàn Vũ đặt ly rượu xuống, tạo ra một tiếng cạch dứt khoát. Anh ta nhếch môi, ánh mắt quét qua thân hình Thanh Lam một cách thô bạo, đầy tính chiếm hữu. "Tiền?" Anh ta cười khẩy. "Tôi có tất cả. Giấy tờ? Chúng chỉ là những mảnh giấy vụn. Thứ tôi muốn... là cô."
Thanh Lam cảm thấy máu dồn lên não. "Anh điên rồi, Mạc Hàn Vũ. Tôi sẽ không bao giờ—"
"Ồ, cô sẽ." Hắn ngắt lời cô một cách tàn nhẫn. "Tôi có thể cứu khu đất X. Tôi có thể bảo vệ danh tiếng cha cô khỏi những vụ bê bối tài chính sắp bị công bố. Đổi lại, cô phải ký một hợp đồng đơn giản."
Hàn Vũ trượt một tập tài liệu mỏng qua mặt bàn đá cẩm thạch. Nó không phải hợp đồng kinh doanh, mà là một Thỏa thuận Bảo hộ Thể xác Bí mật.
Thanh Lam kinh hoàng đọc lướt qua các điều khoản: phải tuân thủ mọi yêu cầu của hắn trong một năm, phải phục vụ và thỏa mãn hắn về mặt thân thể khi được yêu cầu, không được phản kháng, chỉ được đáp ứng. Mối quan hệ này phải tuyệt đối giữ bí mật. Đổi lại, hắn sẽ bảo vệ khu đất X và danh tiếng cha cô.
Cô ngước nhìn Hàn Vũ, khuôn mặt trắng bệch. "Anh muốn tôi làm... nô lệ tình dục của anh sao?"
"Gọi sao cũng được," hắn lạnh lùng đáp. "Tôi muốn cô, Thanh Lam. Tôi muốn sự căm ghét trong mắt cô, sự bướng bỉnh trên môi cô, và sự phục tùng dưới thân tôi. Đây không phải là tình yêu. Đây là sự trừng phạt. Nhưng cũng là sự bảo hộ duy nhất mà cô có thể nhận được."
Hàn Vũ đặt một chiếc bút máy bằng vàng lên tập tài liệu. "Ký đi. Chỉ cần cô chấp nhận làm tình nhân bí mật của kẻ thù cô, cô sẽ cứu được tất cả. Cô có năm phút."
Thanh Lam nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Lòng cô gào thét: Thù hận! Nhục nhã! Nhưng cô nghĩ đến hàng trăm người và danh dự của cha mình. Cô nhắm mắt lại.
"Tôi... ký."
Tay cô run rẩy cầm bút. Chữ ký của cô, dù nhỏ bé, lại nặng nề như một lời tuyên án tử hình cho lý trí và sự tự trọng của chính mình. Khi cô ký xong, Hàn Vũ đứng dậy, tiến đến bên cô. Anh ta nhấc cằm cô lên bằng những ngón tay lạnh giá. "Thỏa thuận đã được lập. Bây giờ, cô là của tôi." Ánh mắt anh ta bùng lên một ngọn lửa tăm tối, vừa chiếm hữu vừa cuồng nhiệt. Thanh Lam biết rằng, cô vừa bước vào một ngục tù bằng nhung lụa, nơi thể xác cô sẽ bị dày vò bởi kẻ mà cô căm ghét nhất.