hờn yêu

Chương 3: Lửa Thù Nảy Sinh Bằng Khoái Cảm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mực trên bản thỏa thuận còn chưa kịp khô, Mạc Hàn Vũ đã không cho Giang Thanh Lam một giây để hối hận hay dằn vặt. "Đi theo tôi," hắn lạnh lùng ra lệnh, quay lưng bước ra khỏi phòng VIP. Thanh Lam theo sau hắn, cơ thể cứng đờ, mỗi bước chân đều nặng trĩu. Họ không rời khỏi quán bar. Hàn Vũ dẫn cô đến một thang máy bí mật lên thẳng tầng áp mái, nơi có một căn penthouse sang trọng, kín đáo. Đây chính là "nhà tù" đầu tiên của cô.

Căn hộ rộng lớn với phong cách tối giản, đen, xám và trắng, phản ánh sự lạnh lùng và cô độc của chủ nhân. Hàn Vũ tháo chiếc cà vạt, ném lên ghế sofa da, quay lại nhìn Thanh Lam. Ánh mắt hắn giờ đây không còn sự chế giễu mà thay bằng sự khao khát chiếm hữu trần trụi.

"Đứng đó làm gì? Cởi ra." Giọng nói của hắn trầm thấp, khàn đặc, đầy tính ra lệnh.

Thanh Lam cảm thấy lồng ngực mình bị bóp nghẹt. Cô biết điều này sẽ xảy ra, nhưng sự nhục nhã khi đối diện với nó lại lớn hơn gấp vạn lần. "Tôi... Tôi vẫn mặc đồ."

"Tôi nói, cởi ra." Hàn Vũ tiến đến gần. "Đừng quên Điều 2, Thanh Lam. Phải tuân thủ. Cô đã ký."

Hắn đứng trước mặt cô, cao lớn và áp đảo. Bàn tay thô bạo của Hàn Vũ nắm lấy ve áo suit của cô, giật mạnh. Cúc áo văng ra, chiếc áo blazer rơi xuống sàn. Hắn không có ý định dịu dàng hay lãng mạn. Đây là sự trừng phạt.

Thanh Lam phản kháng theo bản năng, đôi tay cô chống lên ngực hắn, cố đẩy ra. "Anh dừng lại! Tôi căm ghét anh! Đừng chạm vào tôi!"

"Căm ghét?" Hàn Vũ cười khẩy, tóm lấy hai cổ tay cô, ép chặt vào tường. "Tuyệt vời. Chính sự căm ghét đó sẽ làm khoái cảm càng thêm mạnh mẽ."

Hắn nghiêng người, cúi xuống chiếm lấy môi cô. Đó là một nụ hôn chiếm đoạt, đầy áp lực và dữ dội. Môi hắn cướp đi hơi thở của cô, đầu lưỡi hắn xâm nhập vào khoang miệng cô một cách tàn bạo, không cho cô một cơ hội kháng cự nào. Thanh Lam cố gắng cắn vào môi hắn để làm hắn đau, nhưng chỉ khiến nụ hôn thêm phần hung hãn. Hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp. Dù cô căm ghét hắn, cơ thể cô lại phản bội. Dưới sự tấn công mãnh liệt đó, một luồng điện bất ngờ lan tỏa, làm tê liệt sự chống cự của cô.

"Nhìn tôi," Hàn Vũ buông nụ hôn, giọng hắn đầy vẻ nguy hiểm. "Cô là của tôi. Của kẻ thù cô. Hãy thừa nhận nó."

Hắn nhanh chóng xé toạc lớp áo sơ mi mỏng manh của cô. Cơ thể Thanh Lam trần trụi, run rẩy dưới ánh đèn mờ. Hắn lột sạch đồ trên người mình bằng sự nhanh gọn và dứt khoát.

Hàn Vũ đẩy Thanh Lam lên giường, thân hình cường tráng, hoàn hảo như một vị thần Hy Lạp nhưng lại chứa đựng sự tàn bạo của quỷ dữ. Hắn không cần sự cho phép của cô, chỉ cần sự phục tùng. Màn dạo đầu của hắn không có sự ngọt ngào, chỉ có sự thống trị. Ngón tay hắn trượt trên làn da mẫn cảm của cô, không phải vuốt ve mà là kiểm soát. Thanh Lam cảm thấy mình bị làm nhục, nhưng đồng thời, chính sự chiếm hữu không khoan nhượng này lại đánh thức một phần bản năng sâu thẳm trong cô.

Khi hắn tiến vào, Thanh Lam cắn chặt môi, nước mắt nóng hổi lăn dài xuống gối. Đó là sự đau đớn, sự tủi nhục, nhưng dưới sự thúc đẩy mãnh liệt, cuồng nhiệt của hắn, âm thanh của cô dần biến thành những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, lẫn lộn giữa sự căm ghét và khoái cảm không thể kiểm soát.

"Thấy chưa, Thanh Lam?" Hàn Vũ thì thầm, giọng khàn đặc bên tai cô, đầy vẻ đắc thắng và tàn nhẫn. "Dưới thân tôi, cô chỉ có thể rên rỉ. Cơ thể cô đã thừa nhận ai là chủ nhân, dù lý trí cô có thề thốt điều gì đi nữa."

Cô nhắm mắt, cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng. Cô căm ghét những gì hắn đang làm, nhưng cô không thể phủ nhận sự bùng nổ khoái cảm mà hắn mang lại. Sự thù hận đã chuyển hóa thành một nguồn năng lượng tình dục mạnh mẽ, nguy hiểm, khiến cô cảm thấy mình là kẻ phản bội chính mình.

Khi cơn cuồng nhiệt qua đi, Hàn Vũ rời khỏi cơ thể cô một cách lạnh lùng. Anh ta mặc áo choàng tắm, không thèm nhìn lại cô. "Ngủ đi. Đừng quên thỏa thuận. Ngày mai, cô sẽ bắt đầu vai trò tình nhân bí mật của tôi."

Anh ta bước vào phòng tắm. Thanh Lam nằm lại trên giường, cơ thể đầy những dấu vết đỏ ửng của sự chiếm hữu. Cô ôm lấy mình, vừa khóc vừa run rẩy. Hắn đã cướp đi mọi thứ: tài sản, tự trọng, và giờ là cả sự thuần khiết thể xác. Nhưng trong sâu thẳm, cô không thể phủ nhận cái cảm giác tội lỗi nhưng thỏa mãn mà nụ hôn của kẻ thù để lại. Cô biết, đêm nay chỉ là sự khởi đầu của một quãng thời gian đày đọa, nơi cô phải chiến đấu giữa lời thề trả thù và sự nghiện ngập thân xác với chính kẻ thù không đội trời chung của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×