Một buổi sáng sớm, Thanh Lam tỉnh giấc trước Hàn Vũ. Hắn đang ngủ say, gương mặt không còn sự lạnh lùng cảnh giác thường ngày mà thay bằng vẻ mệt mỏi và tĩnh lặng. Đó là lần đầu tiên cô thấy hắn hoàn toàn bất lực. Cô nhớ lại đêm đầu tiên và vết sẹo trên vai trái của hắn.
Cô cẩn thận trườn người, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua vai hắn. Vết sẹo đó mờ, dài khoảng hai phân, có vẻ là một vết thương cũ. Khi cô chạm vào, Hàn Vũ giật mình tỉnh giấc ngay lập tức, ánh mắt hắn sắc lạnh như tia laser, chứa đầy sự giận dữ và nguy hiểm. Hắn tóm lấy cổ tay cô một cách thô bạo.
"Cô đang làm gì?" Giọng hắn trầm và đầy đe dọa.
"Tôi... Tôi chỉ nhìn nó." Cô trả lời, không sợ hãi. "Vết sẹo này là gì?"
Hàn Vũ bóp mạnh cổ tay cô. "Đừng bao giờ chạm vào nó. Cô không có quyền vượt qua giới hạn của mình, Thanh Lam."
Sự tức giận và cảnh giác của hắn khiến Thanh Lam tò mò hơn. Cô biết, nơi hắn cảnh giác nhất chính là điểm yếu của hắn.
"Nó là dấu vết của kẻ thù sao? Hay dấu vết của một người phụ nữ nào đó?" cô khiêu khích, muốn đào sâu hơn.
Hàn Vũ buông tay cô ra, nhưng ánh mắt hắn vẫn găm chặt vào cô, đầy tăm tối. "Chuyện đó không liên quan đến cô. Cô chỉ cần làm tốt công việc của mình."
Mặc dù hắn từ chối, nhưng sự phản ứng dữ dội đó đã cung cấp cho Thanh Lam manh mối đầu tiên về quá khứ của hắn. Đó không phải là một vết thương đơn thuần.
Sau đó, trong cảnh ân ái, Thanh Lam bắt đầu dùng sự quyến rũ của mình để tiếp cận vết sẹo đó. Cô hôn lên cổ, trượt dần xuống vai, cố ý dừng lại ở vết sẹo. Đây là một hành động khiêu khích tình dục và tinh thần. Mỗi lần cô chạm vào, Hàn Vũ lại trở nên cuồng nhiệt hơn, dữ dội hơn, như thể muốn dùng dục vọng để áp chế cảm xúc đau đớn bị đánh thức.
Một đêm, khi mọi rào cản cảm xúc bị phá vỡ bởi khoái cảm, Thanh Lam thì thầm vào tai hắn, giữa những hơi thở hổn hển: "Nó đau sao, Hàn Vũ? Kể cho tôi nghe đi."
Hắn dừng lại, thở dốc, cúi đầu nhìn cô. Trong giây lát, Thanh Lam thấy được một sự tổn thương bị chôn giấu trong đáy mắt hắn, một tia sáng yếu ớt của nỗi đau khiến cô sửng sốt. Hắn không nói gì, nhưng nụ hôn tiếp theo của hắn lại mang một chút gì đó khác lạ – một sự tuyệt vọng, một sự cầu xin, không còn thuần túy là sự chiếm hữu nữa. Thanh Lam cảm thấy trái tim mình nhói lên, một phản ứng cảm xúc mà cô không được phép có với kẻ thù. Cô biết mình đã chạm đến một vùng cấm kỵ.