hồng ảnh giữa vô thiên

Chương 1: Huyết Phong chi ngộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió rít lên giữa rừng Huyết Phong như tiếng khóc ai oán của hàng ngàn linh hồn bị giam cầm. Mặt đất loang lổ vệt máu khô, những tán cây đỏ sậm lay động trong màn sương xám đặc quánh mùi chết chóc. Nơi này, xưa kia là chiến trường của chính – tà, giờ chỉ còn lại tro tàn, gió lạnh và những tiếng thở yếu ớt vương lại giữa trời đất.

Trong không gian ấy, một bóng người mặc y phục trắng bạc đang lặng lẽ bước đi, tay cầm hộp dược nhỏ ôm trước ngực. Dáng nàng mềm mại, mái tóc đen buông dài, đôi mắt trong veo như giọt sương sáng sớm, nhưng trong ánh nhìn lại ẩn một nỗi cô đơn khó tả.

Nàng tên Hồng Ảnh — y nữ lang thang khắp chốn, không môn phái, không sư thừa. Người ta bảo nàng từng là đệ tử danh y thất truyền, nhưng vì phạm giới cứu một ma nhân mà bị trục xuất. Từ đó, nàng sống nhờ nghề chữa bệnh dọc đường, một thân một mình, đi tới đâu cũng để lại tiếng đồn về một nữ tử chữa bệnh không lấy tiền, chỉ đổi lấy… một câu “cảm ơn”.

Gió rừng thổi tung vạt áo trắng, nàng dừng lại bên một gốc phong cổ thụ bị sét đánh gãy đôi, dưới gốc có dấu vết giao chiến mới. Mặt đất rạn nứt, khí tức hỗn loạn của linh lực vẫn còn vương vất. Hồng Ảnh khẽ nhíu mày, ánh mắt nàng dừng trên vệt máu đỏ sẫm kéo dài sâu vào rừng.

“Máu tươi… chưa khô,” nàng khẽ nói, giọng nhẹ như hơi gió.

Không do dự, nàng bước theo.

Đường rừng càng đi sâu càng tối. Mùi máu nặng dần, xen lẫn hương tro tàn và sắt lạnh. Từ xa, ánh sáng trăng lờ mờ chiếu xuống một bóng người nằm gục bên mỏm đá, quanh thân là những dấu ấn kỳ dị phát sáng nhè nhẹ. Người ấy toàn thân nhuốm máu, áo đen rách nát, từng hơi thở đứt quãng như sợi tơ mong manh.

Hồng Ảnh cúi xuống, đặt hộp dược sang bên rồi áp tay lên ngực hắn. Một dòng khí đen lạnh lẽo lập tức tràn ngược lên, khiến tay nàng tê rần. Nàng rụt lại, mắt thoáng nghi hoặc.

— “Hắc khí này… là ma lực.”

Nếu là người tu tiên bình thường, hẳn đã lập tức rút lui. Nhưng Hồng Ảnh chỉ khẽ thở dài. Nàng mở hộp dược, lấy ra vài viên hoàn tan màu lam nhạt, giã vụn rồi hòa cùng linh lực, đặt tay lên ngực hắn một lần nữa.

Ma khí dữ dội phản kháng, nhưng Hồng Ảnh vẫn bình thản, giọng niệm nhẹ nhàng:

“Thiên địa hữu linh, dược nhập tịnh nguyên, tà khí lui tán, vạn sinh hồi phục.”

Ánh sáng xanh từ tay nàng lan ra, giao thoa cùng hắc khí trong cơ thể người kia, tạo thành luồng khói tím lượn lờ. Một lát sau, sắc mặt hắn bớt tái, hơi thở trở nên đều hơn.

Khi nàng định rút tay, bất ngờ bàn tay mạnh mẽ kia bật dậy, siết chặt cổ tay nàng.

Giọng hắn khàn đặc, lạnh như băng:

— “Ngươi là ai?”

Hồng Ảnh không giật mình, chỉ nhìn hắn điềm tĩnh:

— “Là người cứu mạng ngươi.”

Người đàn ông khẽ mở mắt. Dưới hàng mi dài phủ sương, đôi con ngươi đen sâu như vực thẳm, trong đó phản chiếu bóng nàng. Một thoáng, hắn nhíu mày, vẻ đau đớn lẫn đề phòng.

— “Ngươi không biết ta là ai sao?”

— “Không cần biết. Người sắp chết, ta cứu. Thế thôi.”

Một nụ cười nhạt thoáng qua môi nàng, vừa dịu dàng vừa xa cách. Nụ cười ấy khiến hắn thoáng sững, như có gì đó chạm đến trong trí nhớ. Nhưng chỉ một khắc, đôi mắt hắn lại trở nên sắc lạnh.

— “Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”

— “Giết ta để làm gì? Máu ta chẳng đủ mạnh để nuôi ma khí của ngươi đâu.”

Lời nàng nhẹ tênh, nhưng khiến Dạ Hàn – Ma Tôn Huyền Minh điện – lần đầu tiên không nói được gì. Hắn đã giết vô số người, nhưng chưa từng gặp ai nói chuyện với hắn bằng giọng bình thản như thế.

Nàng không sợ hắn, không thù hận hắn, cũng không quỳ gối xin tha. Chỉ đơn giản — xem hắn như một bệnh nhân.

Hắn buông tay, hơi thở nặng nhọc. Hồng Ảnh lấy nước rửa vết thương, bôi thuốc, rồi dùng linh lực khép miệng vết chém dài trên ngực hắn. Mỗi khi ma khí trong cơ thể hắn trỗi dậy, nàng lại niệm chú chế ngự.

Cứ thế suốt đêm, sương rơi dày trên mái tóc nàng, áo ướt sũng, nhưng nàng không hề rời tay. Đến khi bình minh ló rạng, người đàn ông mới thở đều, cơ thể bớt lạnh.

Nàng thu dọn đồ, định rời đi thì hắn cất tiếng:

— “Vì sao lại cứu ta?”

Hồng Ảnh dừng lại, quay lưng về phía hắn, giọng nhẹ như gió thoảng:

— “Vì ta không muốn ai chết trước mặt mình, dù là người hay ma.”

Nói xong, nàng bước đi, bóng áo trắng dần khuất giữa sương mù, để lại Dạ Hàn nhìn theo với ánh mắt mờ tối.

Hắn không biết vì sao tim lại nhói lên khi nàng quay lưng đi. Chỉ biết rằng, trong tận cùng ký ức mờ ảo, hắn từng nghe giọng nói ấy ở đâu đó — giữa biển lửa và máu, một người cũng từng cúi xuống nói với hắn bằng giọng như thế:

“Dạ Hàn, đừng sợ… ta ở đây.”

Một luồng linh lực dao động nhẹ, hắn nắm chặt tay, cắn răng chịu đau. Cơ thể đã tạm hồi phục, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Ma Tôn không tin vào cảm xúc, càng không tin vào duyên phận. Nhưng ánh mắt của người con gái ấy — trong trẻo đến mức xuyên qua cả bóng tối – khiến hắn không thể nào quên.

Từ đó, tin đồn lan khắp vùng: có người thấy Huyền Minh Ma Tôn xuất hiện trong rừng Huyết Phong rồi biến mất. Không ai biết hắn đi đâu, chỉ biết rằng, kể từ ngày ấy, mỗi khi có người bị thương nặng được cứu thoát kỳ lạ giữa rừng, bên cạnh họ thường thấy dấu chân nhẹ của một người áo trắng… và bóng đen theo sau như chiếc bóng không rời.

Còn Hồng Ảnh, nàng tiếp tục cuộc hành trình của mình – đi qua từng ngọn núi, từng thôn xóm, cứu người không màng trả ơn. Nhưng thỉnh thoảng, trong cơn mơ, nàng lại thấy hình ảnh một người đàn ông ánh mắt như đêm sâu, đứng giữa mưa máu mà gọi tên nàng.

Mỗi lần tỉnh dậy, nàng đều chạm tay lên ngực – nơi trái tim mình đập loạn – và khẽ mỉm cười.

Nụ cười ấy nhẹ như sương, nhưng trong đó có điều gì đó không thuộc về hiện tại — như thể, nàng đang sống thay cho một lời hẹn đã từng được khắc giữa thiên địa.

Ngoài kia, gió lại nổi lên, mang theo hương phong lá đỏ, bay qua bầu trời âm u của rừng Huyết Phong. Giữa dòng thời gian vô tận, một sợi nhân duyên mỏng manh vừa được buộc lại — bắt đầu cho câu chuyện định mệnh kéo dài suốt ba kiếp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×