Ba ngày sau cơn mưa ở rừng Huyết Phong, con đường dẫn về thành Vân Dã phủ đầy sương. Tiếng vó ngựa xa dần trong màn mờ xám, nơi góc chợ nhỏ, một cô gái áo trắng ngồi bán dược liệu.
Hồng Ảnh đặt rổ thuốc xuống, lau tay vào vạt áo. Mấy đứa trẻ trong làng chạy tới, tay cầm thảo mộc, ríu rít:
— “Cô Ảnh, cô Ảnh! Mấy cái lá này chữa đau bụng phải không ạ?”
Nàng mỉm cười:
— “Đúng rồi. Nhưng nhớ phải phơi khô trước khi nấu nhé, nếu không thì đắng lắm đấy.”
Giọng nàng dịu như gió, ánh mắt hiền hậu khiến ai cũng thấy dễ chịu. Ở nơi bình yên này, chẳng ai biết cô gái nhỏ từng bước ra từ giữa bãi chiến trường đẫm máu.
Hồng Ảnh lặng lẽ nhìn về hướng bắc. Trong sâu thẳm, nàng vẫn chưa quên ánh mắt đen sâu của người đàn ông đêm ấy. Mỗi khi gió lạnh thổi qua, nàng lại nghe như có tiếng gọi khẽ vang trong đầu — “Đừng đi…”
Nhưng nàng chẳng biết đó là thật hay chỉ là ảo giác do giấc mơ mang lại.
Buổi chiều hôm ấy, trong lúc Hồng Ảnh đang xếp thuốc, một nhóm người áo xám cưỡi linh thú tiến vào làng. Đi đầu là một đạo nhân trung niên mang huy hiệu của Linh Tiêu Tông — một trong ba đại chính phái của tu giới.
Ông ta quét mắt nhìn quanh, rồi dừng lại khi thấy Hồng Ảnh.
— “Cô nương kia, ngươi có phải là Hồng Ảnh, người từng hành y ở rừng Huyết Phong?”
Nàng ngẩng đầu, hơi khựng lại:
— “Phải… là ta.”
Vị đạo nhân lạnh giọng:
— “Có kẻ báo rằng ngươi đã cứu một ma nhân trong trận giao chiến giữa Linh Tiêu và Huyền Minh điện. Ngươi có biết tội không?”
Dân làng xung quanh xôn xao, ai nấy lùi lại. Hồng Ảnh khẽ chau mày. Nàng vốn đoán trước chuyện này, nhưng không ngờ tin đồn lan nhanh đến vậy.
— “Ta chỉ cứu một người sắp chết. Hắn là ma hay tiên, ta không phân biệt.”
— “Hỗn xược! Ma tộc là tà vật, cứu chúng tức là phản đạo!”
Đạo nhân vung tay, một luồng linh lực bắn tới.
Hồng Ảnh nghiêng người tránh, cát bụi bắn tung, những lọ thuốc vỡ nát. Nàng nhìn mảnh gốm văng đầy đất, trong mắt ánh lên một nỗi thất vọng lặng lẽ.
— “Nếu cứu người cũng là tội, vậy đạo của các ngươi là gì?”
Đạo nhân nổi giận, giơ kiếm lên định chém. Nhưng ngay lúc ấy, một luồng sát khí từ xa ập đến. Không khí đông đặc, linh lực trong không trung như bị bóp nghẹt.
Một giọng nói trầm thấp vang lên giữa gió:
— “Ngươi dám động vào nàng thử xem.”
Tất cả đều quay lại. Trên đỉnh mái ngói, một bóng người mặc hắc y đứng giữa sương mù, tóc dài bay tung, đôi mắt đỏ sẫm như máu. Chính là Dạ Hàn.
Đạo nhân lùi một bước, nhận ra khí tức quen thuộc, mặt tái mét:
— “Ma… Ma Tôn Dạ Hàn!”
Dạ Hàn đáp xuống đất nhẹ như gió, ánh mắt quét qua đám người, giọng hắn lạnh đến mức khiến linh hồn run rẩy:
— “Kẻ nào dám đụng đến nàng, chết.”
Chỉ một chữ “chết” thôi, mà đất trời chấn động. Những người áo xám hoảng loạn rút kiếm, nhưng không ai dám tấn công. Trong nháy mắt, Dạ Hàn phất tay, một luồng hắc khí lan ra. Cả nhóm bị đánh văng, máu phun thành vòng cung đỏ thẫm.
Hồng Ảnh sững người. Nàng từng thấy người giết, nhưng chưa từng thấy ai giết dễ dàng đến vậy.
— “Dừng lại! Họ chỉ làm theo lệnh tông môn!” – nàng hét lên.
Dạ Hàn xoay người nhìn nàng, đôi mắt hắn dịu lại, nhưng vẫn đầy sát ý.
— “Ngươi muốn ta tha cho kẻ suýt chém ngươi?”
— “Phải. Vì ta không muốn có thêm máu.”
Trong một thoáng, gió dừng. Ánh chiều đổ xuống, chiếu lên hai gương mặt đối lập – một là sáng trong, một là u ám.
Dạ Hàn im lặng. Rồi hắn phất tay, hắc khí rút lại, những kẻ bị thương ngã quỵ, nửa sống nửa chết.
Hắn nói khẽ, như tự chế giễu:
— “Ngươi đúng là vẫn giống hệt trong mộng của ta… Ngây thơ đến buồn cười.”
Hồng Ảnh thoáng khựng, chưa kịp hỏi thì hắn đã quay đi, nhưng ngay khi bước, hắn ho khan, máu đen tràn ra nơi khóe môi.
Nàng hoảng hốt chạy tới, đỡ lấy hắn.
— “Ngươi bị thương nặng, chưa hồi phục sao lại ra khỏi nơi dưỡng linh?”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt như một ngọn đuốc cô độc giữa bão đêm:
— “Ta sợ… ngươi sẽ chết.”
Một câu nói đơn giản, mà tim nàng bỗng đập loạn.
Hắn là Ma Tôn, người máu lạnh đến mức thiên đạo cũng phải kiêng dè. Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn chỉ như một con người – yếu đuối, cứng đầu, và sợ mất ai đó.
Nàng đỡ hắn vào nhà, lấy thuốc ra, dùng linh lực ép ma khí trong người hắn xuống. Dạ Hàn nhìn nàng, đôi mắt tối dần:
— “Ngươi không sợ ta?”
— “Sợ chứ. Nhưng sợ không đủ để khiến ta bỏ mặc một mạng người.”
Nàng nói, giọng bình thản. Tay run, nhưng vẫn đặt lên ngực hắn. Làn da hắn lạnh như sắt, từng luồng hắc khí chui vào tay nàng khiến máu nàng như đông lại.
Bất ngờ, một luồng ánh sáng đỏ lóe lên từ lòng bàn tay nàng, hòa vào ma khí của hắn, tạo thành hình xoắn ốc cháy rực.
Dạ Hàn bật dậy, kinh hãi:
— “Ngươi… ngươi vừa dùng linh huyết của mình sao?”
— “Nếu không làm thế, ngươi sẽ chết vì phản ma khí.”
Ánh lửa phản chiếu lên mặt nàng, khiến đôi mắt nàng như hồ nước pha máu. Hắn nhìn nàng, lòng chợt nhói — lần đầu tiên, có người sẵn sàng dùng chính sinh mệnh để cứu hắn.
Ma khí bị áp chế, nhưng một vệt sáng đỏ như ấn ký hiện trên cổ tay nàng — Dấu ấn tà huyết, dấu hiệu của kẻ từng chia sẻ linh lực với ma tộc.
Hồng Ảnh chưa kịp nhận ra, Dạ Hàn đã nắm lấy tay nàng, giọng khàn đặc:
— “Từ nay, ngươi không còn là người phàm nữa. Dấu này sẽ khiến mọi chính phái truy sát. Sao lại ngu ngốc đến thế?”
Nàng khẽ cười, nụ cười hiền đến lạ:
— “Ngươi từng nói ta ngây thơ. Nhưng nếu cứu người là ngốc, thì ta nguyện ngốc cả đời.”
Dạ Hàn nhìn nàng thật lâu, như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng. Bên ngoài, gió lại nổi, cuốn những chiếc lá phong đỏ bay qua khung cửa.
Trong ánh hoàng hôn, hai người ngồi im, một người mang tội của thiên đạo, một người mang dấu ấn của ma. Giữa họ, không cần lời thề, cũng đủ biết — từ nay, sinh mệnh đã ràng buộc.
Bên ngoài, đám người Linh Tiêu Tông bị thương bò dậy, lết đi trong hoảng loạn. Một kẻ trong số đó nghiến răng, nhìn về căn nhà nơi hai người đang ở, thì thầm:
— “Y nữ ấy… thông đồng với Ma Tôn… Tội này, thiên đạo không dung.”
Từ đó, tin dữ lan đi khắp nơi.
Tên “Hồng Ảnh” chính thức bị ghi vào Sổ Truy Hồn của Linh Tiêu Tông — danh sách những kẻ phản đạo cần tiêu diệt.
Còn nàng, vẫn chẳng hay biết rằng, giữa cơn gió chiều ấy, định mệnh của nàng đã rẽ sang con đường không thể quay lại.