hồng ảnh giữa vô thiên

Chương 10: Hồi ức trong gió tuyết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa đông năm ấy đến sớm hơn thường lệ.

Trời Yên Hà chưa kịp sang đông, tuyết đã rơi phủ kín mái nhà. Người dân đóng chặt cửa, chỉ có vài ánh đèn leo lét trong sương trắng.

Trong căn nhà nhỏ cuối trấn, A Ảnh ngồi sưởi bên bếp lửa.

Cánh hoa đỏ nơi cổ tay đôi khi lại nhói đau như bị kim đâm, nhất là khi tuyết rơi dày. Nàng không hiểu vì sao, chỉ biết mỗi lần chạm vào, trong lòng lại dấy lên một nỗi nhớ vô hình.

Ngoài trời, tiếng gió hú qua khe cửa nghe như tiếng ai đó khẽ gọi tên.

— “Ảnh…”

Nàng giật mình quay lại, nhưng chỉ có khói lửa lay động.

Bỗng, một tiếng gõ cửa vang lên.

A Ảnh ra mở.

Một ông lão áo choàng đen, râu dài trắng như sương, đứng trước cửa. Mắt ông ánh lên sắc vàng lạ lùng.

— “Cô nương, xin thứ lỗi, trời lạnh, có thể cho lão trú nhờ chốc lát?”

Nàng gật đầu, mời ông vào.

Ông lão sưởi tay bên bếp, mỉm cười:

— “Nơi này yên bình thật. Đã lâu rồi lão không cảm thấy hơi người như thế.”

— “Lão từ đâu đến?”

— “Phương Bắc.” – ông đáp. “Từ một nơi gọi là... Vô Ngân.”

A Ảnh thoáng sững.

Cái tên ấy… khiến tim nàng khẽ nhói.

— “Vô Ngân Cốc? Ta từng nghe kể… nơi đó bị tuyết phủ suốt trăm năm, không ai dám tới.”

Ông lão nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm:

— “Cô nương không nhớ sao? Chính nơi ấy, cô đã từng nằm trong băng.”

Nàng lùi lại, giọng run run:

— “Lão nói gì?”

— “Ngươi mang trong người huyết ấn. Chỉ kẻ từng bước ra từ tuyết máu mới có thể mang nó.”

Lời nói ấy khiến không khí trong phòng lạnh đi tức thì.

Gió thổi qua, ngọn lửa trong bếp vụt tắt.

A Ảnh siết chặt tay áo, giọng lạc đi:

— “Ngươi là ai?”

Ông lão cười nhẹ, nụ cười mơ hồ đến rợn người.

— “Kẻ canh giữ phong ấn.”

Nói xong, ông giơ tay. Một luồng linh khí vàng tỏa ra, đập vào cánh hoa đỏ trên cổ tay nàng.

A Ảnh hét lên, ngã quỵ. Ánh sáng đỏ và vàng xoắn lại, tạo thành hình hoa sen giữa không trung.

Ông lão nhìn nó, giọng thấp:

— “Huyết Minh vẫn tồn tại… chỉ cần mở nó, thiên đạo sẽ vỡ. Lúc ấy, mọi ràng buộc đều chấm dứt.”

A Ảnh ngẩng đầu, hơi thở dốc:

— “Tại sao… ngươi làm vậy?”

— “Vì ta từng là kẻ chứng kiến hai linh hồn chống lại trời. Họ dám yêu, dám phản. Nhưng khi họ chết, thiên đạo vẫn chưa bằng lòng — vẫn trói họ trong kiếp phàm.

Ta đến để chấm dứt sự trói buộc ấy.”

Ánh vàng lóe lên, vẽ thành ký tự cổ trên không trung.

A Ảnh ôm cổ tay, cảm nhận linh lực trong người trỗi dậy dữ dội. Máu nàng chảy ngược, tim đau nhói như bị xé.

— “Dừng lại… ta không muốn nhớ!”

— “Nhưng ký ức không cần ngươi cho phép để quay lại.” – ông lão nói, giọng như tiếng gió vọng từ ngàn năm.

Khung cảnh xung quanh mờ dần.

Trong đầu nàng, những ký ức xưa vỡ tung như thủy tinh rơi:

Tuyết đỏ, gió lạnh, ánh trăng máu, bàn tay ai đó nắm chặt tay nàng trong bão.

“Nếu ngươi chết, ta chết cùng.”

“Nếu có kiếp sau, chỉ làm người.”

Tiếng nói ấy vang lên, rõ ràng đến mức nước mắt nàng tự rơi.

A Ảnh ôm đầu, hét lớn:

— “Dừng lại! Ta không muốn!”

Nhưng hình ảnh vẫn đổ xuống, như thác lũ.

Một khoảnh khắc, nàng thấy mình quỳ giữa tuyết, ôm lấy người đàn ông áo đen đang hấp hối.

Hắn khẽ chạm má nàng, nụ cười yếu ớt:

“Hồng Ảnh… đừng khóc.”

Trái tim nàng như vỡ nát.

Khi tỉnh dậy, ông lão đã biến mất.

Căn nhà tràn ngập mùi máu sắt. Bên ngoài, tuyết rơi đỏ.

A Ảnh nhìn vào gương nước — đôi mắt nàng không còn đen mà ánh lên sắc đỏ nhạt.

Ký ức kiếp trước đã mở một phần.

Nàng thở hổn hển, tim đập mạnh.

Trong đầu, một cái tên duy nhất vang lên không ngừng:

“Dạ Hàn.”

Nàng lao ra khỏi nhà, bất chấp gió lạnh.

Giữa phố, người dân nhìn nàng hoảng sợ — bởi nơi nàng đi qua, tuyết tan thành máu.

Cùng lúc đó, ở chân núi phía tây trấn Yên Hà.

Một người đàn ông áo nâu đang ngồi bên quán trà, nhìn tuyết rơi.

Hắn là Hàn Dực — nhưng ánh mắt giờ đã khác.

Bởi khi huyết tuyết rơi, phần ký ức cuối cùng trong linh hồn hắn cũng bừng tỉnh.

Những hình ảnh mờ ảo lướt qua tâm trí: gương mặt nàng, nụ cười, giọng nói, cái ôm trong tuyết.

Hắn run lên, buông chén trà. Máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống.

— “Ảnh…” – hắn khẽ gọi, giọng như lạc giữa cơn gió.

Cả người hắn phát sáng. Ma lực ngủ yên trăm năm bùng dậy.

Áo nâu tan thành tro. Trên vai hắn, dấu ấn đen hình vòng xoắn hiện ra — ấn của Ma Tôn.

Bầu trời lại chuyển đỏ.

Tuyết bay thành bão.

Hắn đứng dậy, hướng về phía phương Bắc — nơi linh hồn nàng đang kêu gọi.

Từng bước hắn đi, mặt đất nứt ra, hắc khí lan như sóng.

Ở giữa trấn, A Ảnh quỳ xuống, ôm đầu, hơi thở ngắt quãng.

Linh hồn nàng đang rung lên theo tiếng gọi ấy.

Tuyết đỏ rơi quanh nàng, hòa vào máu từ cổ tay, tạo thành hình hoa sen sáng rực.

— “Ảnh!” – tiếng gọi từ xa vọng đến, trầm mà đau.

Nàng ngẩng đầu.

Giữa cơn bão tuyết, một người đàn ông bước đến, tóc đen tung bay, mắt sáng như ánh lửa trong đêm đông.

Nàng chưa kịp nói gì, hắn đã ôm chầm lấy nàng.

— “Tìm thấy rồi.” – giọng hắn khàn đặc, run lên.

Hơi thở hai người hòa vào nhau, tuyết tan quanh họ.

Nhưng ngay lúc ấy, ánh vàng bừng lên trên trời.

Là ông lão áo đen, nay đã hiện nguyên hình: Lạc Thiên, thủ hộ thiên đạo.

— “Hai linh hồn phản mệnh… không thể để tồn tại cùng lúc.”

Tay hắn giơ cao, lưỡi sáng vàng tụ lại thành kiếm, chém xuống.

Dạ Hàn xoay người che cho nàng, hắc khí bùng nổ, đất nổ tung.

Bầu trời lại chia làm hai sắc.

Một bên đỏ, một bên vàng.

Cả thế giới lại quay về nơi giao nhau giữa yêu và diệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×