hồng ảnh giữa vô thiên

Chương 9: Khi tuyết nhớ tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm gió lặng dần. Mưa tan, chỉ còn tiếng sông chảy qua lòng trấn Yên Hà.

A Ảnh ngồi bên bờ, tay vẫn run rẩy, hơi thở dồn dập như vừa chạy qua cơn ác mộng.

Trong đầu nàng, hàng ngàn hình ảnh chớp lóe: tuyết đỏ, máu, ánh trăng, tiếng ai đó gọi tên “Hồng Ảnh”…

Cái tên ấy xoáy vào tim nàng như lưỡi dao.

— “Hồng Ảnh… là ta sao?” — nàng khẽ nói, giọng hòa vào tiếng gió.

Một cảm giác vừa quen vừa xa, như mảnh linh hồn xưa đang gõ cửa trí nhớ.

Từ xa, tiếng sấm vọng lại. Gió nổi lên bất thường, gợn sóng đỏ trên mặt sông.

Nàng chưa kịp đứng dậy thì từ bóng tối phía sau, một luồng hơi lạnh tràn đến.

Một bàn tay đặt lên vai nàng.

— “Đừng ở đây.” – giọng trầm khàn, đầy kiềm chế.

Nàng quay lại — là Hàn Dực. Nhưng đôi mắt hắn không còn dịu dàng như mọi khi.

Ánh trăng chiếu vào đồng tử hắn, lóe lên tia đỏ, giống hệt giấc mơ nàng vẫn thấy.

— “Ngươi… là ai?”

Hắn im lặng.

Gió thổi tung áo, tóc hắn bay trong sương. Một luồng ma khí mỏng quanh người dần lan ra, khiến sỏi đá rung lên.

— “Ngươi không nên nhớ.” – Hắn nói, giọng gần như van xin.

— “Ta phải nhớ. Ta muốn biết… tại sao ta thấy đau khi nhìn ngươi.”

Hắn siết chặt nắm tay, hơi thở dốc.

Máu đen rỉ ra từ lòng bàn tay hắn, nhỏ xuống tuyết, tạo thành những vệt khói.

— “Nếu ngươi nhớ hết, ngươi sẽ chết lần nữa.”

A Ảnh nhìn thẳng vào mắt hắn.

— “Thà chết mà biết, còn hơn sống mà trống rỗng.”

Câu nói ấy khiến Hàn Dực run lên.

Một vết nứt mờ hiện trên phong ấn ma thần trong tim hắn.

Linh hồn Dạ Hàn — Ma Tôn từng khiến thiên đạo run sợ — trỗi dậy hoàn toàn.

Bầu trời chuyển đỏ.

Sấm chớp nổ rền. Từng hạt tuyết rơi, nhưng không trắng mà nhuộm máu.

Cả trấn Yên Hà chìm trong hỗn loạn linh khí. Dân chúng sợ hãi, chạy tán loạn.

Hàn Dực khụy xuống, tay ôm ngực. Hắc khí tuôn ra từ toàn thân, khiến đất đá nứt vỡ.

A Ảnh hoảng hốt lao đến, đỡ hắn.

Hắn gào lên:

— “Tránh ra! Ta không kiềm được!”

Nhưng nàng vẫn ôm chặt, áp tay lên ngực hắn.

— “Ngươi là ai cũng được… ta sẽ không để ngươi biến mất!”

Ánh sáng đỏ từ huyết ấn trên cổ tay nàng — vết tích còn sót lại từ kiếp trước — bừng lên mạnh mẽ.

Hai luồng linh lực, một hắc – một hồng, hòa vào nhau.

Nước sông cuộn trào. Bầu trời nổ tung thành hai nửa — một bên đỏ, một bên đen.

Trong cơn hỗn loạn, giọng nàng vang lên trong tâm trí hắn, dịu mà chắc:

“Dạ Hàn… ta là Hồng Ảnh.

Nếu chàng quên ta, ta sẽ nhắc lại.

Nếu chàng nhớ ta, ta sẽ cùng chàng đối mặt.

Dù lần này, có chết thêm một lần nữa…”

Linh hồn hắn chấn động dữ dội.

Bên trong tầng ma khí cuộn xoáy, ánh sáng trắng hiện lên.

Hắn mở mắt.

Đôi mắt ấy không còn đỏ, mà ánh lên một màu xám sâu thẳm — màu của cả nghìn năm bi thương và yêu thương hòa lẫn.

Hắn nhìn nàng thật lâu, giọng nghẹn như tiếng gió giữa tuyết:

— “Hồng Ảnh…”

Một giọt lệ lăn xuống má hắn, hòa vào máu, bốc hơi trong không khí lạnh.

Nàng mỉm cười, nước mắt rơi theo.

— “Ta biết… chàng sẽ nhớ.”

Trời bỗng yên. Tuyết rơi lặng.

Trong khoảnh khắc ấy, như cả thế gian nín thở.

Dưới ánh trăng, hai người ôm nhau giữa dòng sông nhuộm đỏ.

Ánh sáng quanh họ chuyển dần từ đỏ sang trắng, rồi tan vào hư không.

Nhưng bình yên chỉ kéo dài một khắc.

Một tiếng nổ lớn vang lên từ xa.

Từ trên đỉnh núi phía bắc, một đạo nhân áo vàng xuất hiện — Lạc Thiên.

Gió thổi tung áo choàng của hắn, mắt lóe lên sắc bạc.

— “Cuối cùng cũng đến lúc.” – hắn khẽ nói. “Huyết Minh tái hợp, thiên đạo sẽ không dung. Ta buộc phải ngăn.”

Hắn giơ tay, triệu ra Thiên Trảm Lệnh, linh phù xưa dùng để kết liễu ma tôn.

Ánh sáng vàng bắn xuống, như lưỡi kiếm của trời.

Hàn Dực che lấy Hồng Ảnh, ma khí bật ra chống đỡ.

— “Ngươi còn muốn xen vào nhân quả này?” – hắn gầm lên.

Lạc Thiên đáp lạnh lùng:

— “Ta cứu cả hai.

Nếu ngươi tồn tại, thiên đạo sẽ hủy cả nhân gian.”

— “Ta không quan tâm!” – Dạ Hàn hét, hắc khí cuộn lên, phản lại ánh vàng.

Cả đất trời rúng động.

Hồng Ảnh đứng dậy, gió thổi tung mái tóc dài.

Nàng bước lên trước hắn, đối diện Lạc Thiên.

— “Nếu ngươi thật muốn kết thúc nhân quả này, thì hãy để ta quyết định.”

Lạc Thiên nhíu mày:

— “Ngươi... muốn làm gì?”

Nàng giơ tay, máu trào ra từ lòng bàn tay, kết thành hoa văn đỏ rực.

— “Dùng chính ta… phong ấn lại mối duyên này.

Để chàng sống… còn ta trả hết nợ cho trời.”

Dạ Hàn chấn động, giữ lấy nàng:

— “Không! Không lần nữa!”

Nàng nhìn hắn, mỉm cười:

— “Lần này… ta không chết.

Chỉ là quên.”

Câu nói ấy khiến tim hắn tan nát hơn cả cái chết.

— “Không, Hồng Ảnh, đừng—”

Ánh sáng đỏ bừng lên, vòng huyết ấn hiện ra dưới chân nàng.

Nàng áp tay lên ngực hắn, nói khẽ:

— “Nếu có lần nữa, ta mong mình chỉ là người.

Để khi ta gặp chàng, ta sẽ chỉ mỉm cười, không cần nhớ.”

Ánh sáng nuốt trọn cả hai.

Hắn hét lên tên nàng, nhưng tiếng gọi tan vào gió.

Khi mọi thứ lắng xuống, chỉ còn lại hắn, quỳ giữa tuyết, tay ôm khoảng không.

Trên trời, tuyết trắng trở lại.

Không còn màu máu.

Không còn tiếng gió khóc.

Sáng hôm sau, Yên Hà yên bình.

A Ảnh tỉnh dậy trong căn phòng nhỏ, đầu đau nhói.

Nàng chẳng nhớ vì sao mình ngất, cũng chẳng nhớ người đàn ông mắt sâu trong giấc mơ là ai.

Chỉ có một điều kỳ lạ: miếng ngọc trên cổ đã biến mất, thay vào đó là một cánh hoa đỏ hằn trên da, tựa như vết bớt.

Ngoài hiên, một người lạ đi ngang, áo nâu giản dị.

Hắn dừng lại nhìn nàng qua khung cửa, ánh mắt nhẹ như gió:

— “Cô nương, xin lỗi, ta đi lạc.

Nơi đây gọi là gì?”

Nàng đáp, giọng dịu như sương:

— “Yên Hà trấn.”

Hắn mỉm cười, cúi chào, rồi rời đi.

Nàng nhìn theo, lòng thoáng một cảm giác… trống rỗng kỳ lạ.

Không biết rằng, người vừa đi, chính là Dạ Hàn, nay đã hóa phàm hoàn toàn — không còn ma khí, không còn ký ức, chỉ còn lại một nỗi nhớ không tên.

Trên bầu trời, tuyết rơi lặng lẽ.

Một bông tuyết chạm vào bàn tay nàng, tan ra, để lại vệt đỏ nhạt.

Nàng ngẩng đầu, khẽ thì thầm:

— “Không hiểu sao... ta thấy nhớ ai đó... khi tuyết rơi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×