Mưa đêm trút xuống như trăm nghìn lưỡi dao lạnh lẽo, cắt vào màn sương mù dày đặc phủ quanh dãy Thanh Phong. Giữa cơn gió rít gào, từng tiếng vó ngựa, tiếng thép chạm nhau loảng xoảng vang lên liên hồi. Cả sơn trang Linh gia chìm trong lửa đỏ, khói đen cuồn cuộn che lấp cả ánh trăng.
“Giết! Không để lại một ai!” – một giọng nam trầm khàn vang vọng giữa đêm.
Linh gia, vốn nổi danh là một trong “Tứ đại kiếm tộc” của giang hồ, hôm nay lại trở thành địa ngục máu. Hàng trăm hắc y nhân xông vào, chém giết không gớm tay. Từng thân người gục xuống, từng tiếng kêu gào bị nuốt chửng bởi tiếng mưa.
Trong hậu viện, Linh Nhiên run rẩy ôm thanh kiếm nhỏ cha nàng từng tặng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt đến bật máu. Cô mới mười sáu tuổi, đôi mắt vốn trong như nước thu giờ chỉ còn lại hoảng sợ và tuyệt vọng.
“Cha! Mẫu thân!” – tiếng gọi yếu ớt vang lên giữa tiếng sấm.
Một bóng người mặc áo lam lao đến, chặn trước mặt nàng. Đó là Linh Từ – phụ thân nàng, gia chủ Linh gia, người mang danh “Kiếm Vô Ảnh” khắp giang hồ. Máu thấm đỏ y phục, song ánh mắt ông vẫn kiên định.
“Nhiên nhi, con chạy đi! Ra khỏi sơn trang, tìm đến Hạc lão ở Thập Lý Cốc, ông ấy sẽ cứu con.”
“Con không đi! Cha, con muốn ở lại!”
“Không được! Mau đi!” – ông quát lớn, rồi vung kiếm chém bay một tên hắc y vừa lao đến.
Một tiếng thét xé lòng vang lên. Mẫu thân nàng, phu nhân Linh gia, ngã xuống bên hành lang, vạt áo trắng thấm đẫm máu. Linh Nhiên chết lặng, đôi chân run rẩy như hóa đá. Nước mưa hòa cùng nước mắt, mặn đắng nơi đầu môi.
“Đi mau, Nhiên nhi!”
Linh Từ đẩy mạnh con gái về phía cửa ngầm dưới hồ sen. Ông tung người lên, một chiêu “Liên Hoa Bất Diệt” tỏa ra ánh kiếm rực rỡ, xuyên qua màn đêm. Nhưng giữa biển người, ánh sáng ấy dần vụt tắt.
Tiếng kiếm gãy vang lên. Linh gia chủ – người từng tung hoành giang hồ ba mươi năm – ngã xuống giữa biển lửa.
Linh Nhiên quay đầu nhìn, khung cảnh sau lưng rực cháy. Cả bầu trời như nhuộm đỏ máu. Nàng cắn môi đến bật máu, cố không bật tiếng khóc. Thanh kiếm nhỏ trong tay nàng run lên, như cũng đang than khóc cho chủ nhân.
Nàng trườn qua lối hầm tối, từng bước nặng như đạp trên tim. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn xối xả. Khi nàng ngẩng đầu ra khỏi địa đạo, một luồng khói đen cuộn lên trời, sơn trang đã hóa thành tro tàn.
Giữa rừng, tiếng gió gào rú, mưa lạnh thấu xương. Linh Nhiên lê bước đi, váy áo rách nát, vết thương trên vai rỉ máu. Mỗi hơi thở như bị dao cắt. Nhưng trong đầu nàng chỉ còn một hình ảnh – cha mẹ ngã xuống, máu loang khắp đất.
“Là ai… là ai đã khiến Linh gia ra nông nỗi này…” – giọng nàng khàn đặc.
Một tiếng cười khẽ vang lên sau lưng.
“Tìm ta sao, tiểu thư Linh gia?”
Linh Nhiên quay phắt lại. Giữa màn mưa, một người đàn ông khoác áo đen, khuôn mặt bị che nửa bởi mặt nạ bạc, ánh mắt như hồ nước lạnh lẽo không gợn sóng.
“Ngươi là ai!”
“Người kết thúc số mệnh của Linh gia.”
Nói dứt, hắn lao đến. Ánh kiếm lạnh xé tan màn đêm. Linh Nhiên vội giơ thanh kiếm nhỏ lên đỡ, song lực quá yếu, thân thể nàng bị hất văng vào thân cây, máu trào ra khóe miệng.
“Ngươi… tại sao lại làm vậy?”
“Giang hồ không chỗ cho lòng nhân. Linh gia giữ Hồng Liên Kiếm, thiên hạ ai chẳng thèm muốn.”
Người kia bước lại gần, lưỡi kiếm lạnh đặt lên cổ nàng. Ánh thép phản chiếu đôi mắt quyết liệt của Linh Nhiên. Nàng cắn răng, nắm chặt chuôi kiếm, ánh nhìn không chút sợ hãi.
“Ngươi có thể giết ta, nhưng đừng mong ta khuất phục.”
“Khí phách lắm.” – hắn cười nhẹ, rồi bất ngờ hạ kiếm. “Ta không giết kẻ như ngươi. Còn sống, mới nếm đủ khổ đau.”
Nói rồi hắn xoay người rời đi, bóng dáng hòa vào màn mưa.
Linh Nhiên gục xuống, máu loang nơi đất. Cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua, mang theo mùi khói cháy. Nàng không biết bản thân đã bò lê bao lâu, chỉ cảm thấy trước mắt dần tối lại.
Trước khi ngất đi, nàng nghe văng vẳng tiếng ai đó gọi tên mình. Một giọng trầm ấm, xa lạ nhưng lại mang theo hơi ấm kỳ lạ giữa đêm giá lạnh ấy.
“Cô nương, đừng ngủ… cố lên…”
Khi tỉnh dậy, Linh Nhiên thấy mình nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ. Lò sưởi cháy rực, mùi thuốc đông y lan tỏa. Cạnh giường là một lão nhân tóc bạc, ánh mắt sáng như sao.
“Ngươi đã tỉnh.” – lão nói, giọng khàn nhưng ôn tồn.
“Ngươi là ai…?”
“Ta chỉ là một kẻ già sống giữa núi này. Ngươi bị thương nặng, nếu chậm một khắc e đã không còn.”
Linh Nhiên gượng ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức khiến nàng chỉ có thể thở gấp. Lão nhân nhìn nàng hồi lâu, rồi khẽ hỏi:
“Cô nương, ngươi là người Linh gia dưới chân núi Thanh Phong phải không?”
Ánh mắt nàng chấn động.
“Làm sao ngươi biết?”
“Linh gia nổi danh một vùng, ai chẳng biết. Đêm qua, ta thấy lửa cháy đỏ trời, đoán chắc có biến. Chẳng lẽ…”
Linh Nhiên im lặng, nước mắt rơi xuống gối. Lão nhân thở dài, hiểu ra mọi chuyện.
“Tội nghiệp, oán nghiệp giang hồ thật sâu.”
Một lát sau, lão lấy từ hộc bàn ra một thanh kiếm phủ bụi. Lưỡi kiếm mảnh như lá liễu, khắc hai chữ cổ: “Hồng Liên”.
“Ngươi có biết đây là gì không?”
Ánh mắt Linh Nhiên chợt sáng. “Hồng Liên Kiếm!”
“Đúng. Đây là kiếm tổ của Linh gia, ta giữ giúp phụ thân ngươi nhiều năm trước.”
Nàng run run đưa tay chạm vào chuôi kiếm, cảm nhận hơi lạnh lan khắp lòng bàn tay. Cảm giác ấy vừa quen thuộc vừa đau đớn.
Lão nhân nhìn nàng, giọng nghiêm lại:
“Ngươi muốn báo thù, phải sống. Nhưng sống không chỉ để giết. Hận thù nếu nuôi quá sâu, sẽ giết chính ngươi.”
Linh Nhiên cắn môi, đôi mắt ánh lên tia kiên định.
“Con sẽ sống. Con phải mạnh hơn, để không ai có thể chạm đến tên Linh gia nữa.”
Lão nhân khẽ mỉm cười. “Tốt. Từ nay ngươi ở lại đây, học hết những gì ta biết. Ba năm sau, hãy bước xuống núi, khi ấy con đường của ngươi tự chọn.”
Linh Nhiên gật đầu. Trong đôi mắt đẫm lệ ấy, ánh lửa hắt lên, phản chiếu một quyết tâm rực cháy.
Ngoài kia, mưa đã tạnh. Trên đỉnh núi, mây tan dần, để lộ ánh trăng muộn. Giữa tàn tro, một sinh mệnh yếu ớt vừa hồi sinh, mang theo ngọn lửa của cả một gia tộc bị chôn vùi.
Ba năm sau, tên nàng sẽ khiến giang hồ nhớ mãi — Linh Nhiên, người cầm Hồng Liên Kiếm, con gái duy nhất của Linh gia đã diệt tộc trong đêm mưa.