Trên đỉnh Tuyết Phong, gió thổi từng cơn buốt giá, kéo theo làn tuyết trắng bay lả tả như cánh hoa. Cả vùng núi phủ màu bạc, im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lướt qua từng nhành tùng. Ở giữa khung cảnh hoang sơ ấy, một căn nhà gỗ nhỏ ẩn mình bên vách đá, ánh khói lam nhẹ bay lên từ ống khói mỏng.
Linh Nhiên mở mắt sau giấc ngủ dài. Cảm giác đầu tiên là mùi thảo dược thoang thoảng, hòa trong hơi ấm dịu nhẹ của lò lửa. Cơ thể nàng đau nhức, từng vết thương như vẫn đang âm ỉ cháy. Khi cố gắng ngồi dậy, cánh cửa mở ra, và người bước vào khiến nàng khựng lại — Đình Hạo.
Áo hắn vấy tuyết, tóc còn đọng hơi sương, nhưng ánh mắt vẫn sâu lặng, mang theo chút lo âu không thể giấu. Hắn bước đến, đặt chén thuốc còn bốc hơi xuống bàn, giọng khẽ trầm:
“Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.”
Linh Nhiên nhìn quanh, nhận ra vết thương mình đã được băng bó cẩn thận. Trong lòng nàng thoáng run, nhớ lại cảnh Huyền Linh Cốc sụp đổ, máu, tiếng đá rơi, và bàn tay hắn nắm chặt lấy nàng trong hỗn loạn.
“Ta… còn sống?” – nàng thì thầm.
“Phải.” – Đình Hạo ngồi xuống bên giường. “Ta tìm thấy nàng bên bờ suối dưới chân cốc. Nàng bất tỉnh suốt bảy ngày. Ta đưa nàng đến đây, ngôi nhà này là của sư phụ ta trước kia.”
Giọng hắn nhẹ nhưng trầm ấm, khiến trái tim nàng khẽ nhói. Nàng quay đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Bao nhiêu oán hận, hiểu lầm, giờ hóa thành dòng cảm xúc lẫn lộn, chẳng biết nên gọi là gì.
“Uống thuốc đi, vết thương nội tạng vẫn chưa ổn.” – Hắn nói, đưa chén thuốc đến trước mặt nàng.
Nàng nhận lấy, mùi đắng lan trong cổ họng, nhưng lại thấy ấm áp nơi ngực. “Ngươi vẫn còn bận tâm đến ta, dù ta từng muốn giết ngươi?”
Đình Hạo im lặng một lát, rồi cười nhạt: “Nếu ta để nàng chết, thì ta sống để làm gì?”
Câu nói ấy khiến cả gian phòng chìm trong tĩnh lặng. Ngoài kia, tuyết rơi lặng lẽ, phủ lên cửa sổ một lớp mỏng. Ánh lửa từ bếp chiếu lên khuôn mặt hai người, ấm áp mà cũng đầy day dứt.
Linh Nhiên cúi đầu, giọng nhỏ đến mức như chỉ nói cho chính mình nghe: “Ngày trước ta hận ngươi. Ta nghĩ ngươi phản bội, là kẻ của Huyết Y Môn. Nhưng trong Huyền Linh Cốc, ngươi lại vì ta mà liều mạng… Ta không biết phải tin điều gì nữa.”
Đình Hạo khẽ thở dài. “Ta chưa từng muốn lừa nàng. Năm xưa, ta chỉ là đệ tử được giao thâm nhập Huyết Y Môn, nhưng trong quá trình ấy… ta phát hiện chính họ đã hại sư phụ ta, giết bao người vô tội. Ta giả vờ trung thành để tìm cơ hội diệt trừ bọn chúng. Nhưng khi gặp nàng, mọi thứ không còn đơn giản nữa.”
Linh Nhiên nhìn hắn, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh lửa. “Vì sao?”
“Vì ta đã không còn coi nhiệm vụ là điều duy nhất đáng sống.” – hắn đáp, giọng khẽ nhưng rõ ràng. “Nàng xuất hiện, ta mới biết thế nào là sợ mất mát. Khi Huyết Y Môn truy sát, điều ta nghĩ đến đầu tiên không phải là mình, mà là nàng.”
Một khoảng lặng kéo dài. Trong gian phòng, chỉ còn tiếng tuyết rơi ngoài hiên, từng hạt va vào khung gỗ tạo âm thanh mơ hồ.
Linh Nhiên nắm chặt chăn, khẽ nói: “Ta từng thề sẽ giết tất cả người của Huyết Y Môn để báo thù. Nhưng nếu kẻ ấy là ngươi… ta không làm được.”
Đình Hạo khẽ cúi người, đôi mắt ẩn chứa nỗi xúc động hiếm thấy. “Từ nay, nàng không cần thề thốt nữa. Mối thù của nàng, ta sẽ cùng gánh.”
Hắn vươn tay, chạm nhẹ lên vai nàng — chỉ là cái chạm rất khẽ, nhưng trong giây lát, hơi ấm ấy khiến tim nàng run lên. Từng lớp băng quanh lòng tan dần như tuyết dưới nắng.
“Đình Hạo…” – nàng khẽ gọi, giọng run rẩy. “Giang hồ đầy sóng gió, biết bao nhiêu máu đổ. Sau tất cả, ngươi còn tin có thể sống yên bình sao?”
Hắn cười nhẹ, nụ cười pha chút mệt mỏi nhưng chân thật: “Không biết. Nhưng nếu có một nơi nào yên bình, ta muốn cùng nàng đến đó.”
Linh Nhiên nhìn ra ngoài, tuyết vẫn rơi không ngừng. Màu trắng bao phủ khắp núi, tĩnh mịch đến lạ thường. Giữa khung cảnh ấy, hai người như kẻ lạc giữa thiên hạ, chỉ còn lại hơi thở của nhau.
Đêm ấy, lửa trong lò cháy rực. Linh Nhiên thiếp đi, còn Đình Hạo ngồi lặng bên giường, nhìn nàng ngủ. Vầng trán nàng thoáng mồ hôi, đôi môi hơi tái, nhưng nét mặt đã an yên hơn bao giờ hết. Hắn khẽ vuốt một sợi tóc vương trên má nàng, thì thầm:
“Linh Nhiên, chỉ cần nàng bình an, ta có chết cũng cam lòng.”
…
Ba ngày sau, tuyết ngừng rơi. Mặt trời mờ ảo soi qua tầng mây, chiếu lên rừng thông bạc trắng. Linh Nhiên đã có thể đi lại, dù vẫn còn yếu. Hai người cùng nhau ra bờ suối sau nhà, nơi nước trong veo chảy qua lớp băng mỏng.
“Đẹp thật.” – nàng nói khẽ, ánh mắt như phản chiếu cả bầu trời.
“Ừ.” – Đình Hạo gật đầu. “Nếu có thể, ta muốn ở đây mãi.”
Nàng quay sang nhìn hắn, môi khẽ cong. “Một kẻ từng khiến giang hồ khiếp sợ mà lại muốn sống ẩn dật sao?”
“Có lẽ ta đã mệt mỏi với máu và hận thù.” – Hắn đáp, ánh mắt xa xăm. “Ta chỉ muốn một cuộc đời bình thường, có người bên cạnh, cùng uống trà, cùng ngắm tuyết.”
Linh Nhiên nhìn hắn thật lâu, rồi nói chậm rãi: “Nếu có một ngày, ta không thể tránh khỏi giông bão giang hồ, ngươi sẽ còn ở bên ta chứ?”
“Cho dù cả thiên hạ quay lưng với nàng, ta cũng không.” – Đình Hạo nói, không do dự, giọng dứt khoát như lời thề.
Tuyết lại rơi, mỏng manh như tơ. Linh Nhiên đưa tay ra, đón lấy từng bông trắng tan trong lòng bàn tay. “Được, vậy ta hứa… khi hết hận thù, ta sẽ cùng ngươi rời khỏi giang hồ, đến nơi không ai biết tên chúng ta.”
Đình Hạo khẽ mỉm cười, mắt ánh lên tia ấm áp hiếm hoi. Hắn rút ra một sợi chỉ đỏ từ trong áo, buộc nhẹ quanh cổ tay nàng. “Đây là lời ước. Dù thế nào, ta sẽ không để sợi chỉ này đứt.”
Nàng nhìn, ánh mắt dịu đi, lòng khẽ thổn thức. “Ngươi biết không, từ khi gia tộc ta bị diệt, đây là lần đầu tiên ta thấy tuyết… mà không thấy lạnh.”
Đình Hạo không nói gì, chỉ nắm lấy tay nàng. Giữa màn tuyết trắng mênh mông, hai bóng người đứng cạnh nhau, im lặng mà bình yên.
Trong thế giới đầy máu và thù hận này, đôi khi chỉ cần một cái nắm tay, đã là cả một đời an ủi.