hợp đồng ánh trăng

Chương 1: Bản Án Bảy Ngày và Lời Đề Nghị Của Quỷ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố H, 11 giờ đêm. Tiếng nhạc xập xình của quán bar hạng sang gần khu tài chính như muốn xé toạc màn đêm. Lâm Khuê, 22 tuổi, đang bưng một khay rượu đi xuyên qua đám đông hỗn loạn. Cô khoác trên mình bộ đồng phục phục vụ quá khổ, đôi chân mỏi nhừ sau ca làm kéo dài. Gương mặt cô vẫn giữ được vẻ trong sáng, nhưng ánh mắt lại mệt mỏi và chất chứa nỗi lo lắng không thể che giấu. Cô là sinh viên Kiến trúc năm cuối, và là trụ cột duy nhất của gia đình.

Tâm trí Lâm Khuê chỉ nghĩ đến một con số: 10 tỷ.

Bảy ngày trước, em trai cô, Tiểu Bân, được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính. Bác sĩ cho biết cơ hội sống sót rất thấp nếu không có tiền phẫu thuật và điều trị sau đó. 10 tỷ đồng. Một con số khổng lồ, một bản án tử hình lơ lửng trên đầu người em trai bé bỏng. Cô đã chạy vạy khắp nơi, bị từ chối, bị sỉ nhục, nhưng vẫn không bỏ cuộc.

“Xin lỗi, cho tôi qua.”

Lâm Khuê cúi người, né tránh một vị khách say xỉn. Cô không hề nhìn thấy người đàn ông vừa bước vào khu vực VIP của quán bar.

Đó là Dương Minh, Tổng tài của Tập đoàn Dương Thị.

Dương Minh 28 tuổi, đang ngồi trong góc khuất được bảo vệ kỹ lưỡng. Anh mặc một bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, nhưng toát ra khí chất lạnh lẽo, xa cách. Anh không đến để giải trí, mà là để giải quyết vấn đề.

Áp lực thừa kế của Dương Thị đang đè nặng lên vai anh. Nội bộ đấu đá, và một điều khoản trong di chúc cũ yêu cầu người thừa kế phải kết hôn hợp pháp trong vòng một năm để chính thức nắm toàn bộ quyền lực. Anh cần một người vợ, một công cụ phục vụ cho lợi ích gia tộc, một tấm bình phong đủ thuần khiết để không gây rắc rối, nhưng đủ nhu nhược để dễ dàng bị kiểm soát.

Anh nhấp một ngụm rượu mạnh, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông. Cuộc tìm kiếm của anh đã kéo dài ba tháng, và anh bắt đầu thấy khó chịu với những cô gái chỉ nhìn thấy tiền tài và quyền lực của anh.

Đúng lúc đó, anh nhìn thấy Lâm Khuê.

Cô đang loạng choạng sau khi bị một vị khách vô tình va vào. Dù cô nhanh chóng ổn định lại, Dương Minh vẫn bị thu hút. Vẻ ngoài trong sáng, có phần mong manh, nhưng đôi mắt cô lại chứa đựng sự kiên cường và một nỗi tuyệt vọng dữ dội. Cô là sự đối lập hoàn hảo, một ánh trăng lạc lối giữa bóng tối.

"Cô bé đó..." Dương Minh ra lệnh cho vệ sĩ thân cận. "Điều tra ngay lập tức."

Chỉ trong mười phút, một tập hồ sơ chi tiết về Lâm Khuê được đặt trên bàn. Bệnh tình của em trai, khoản nợ khổng lồ, sự nghiệp học tập sáng giá đang bị đình trệ. Mọi thứ đều khớp với yêu cầu của anh. Tuyệt vọng, nhưng có giá trị sử dụng cao.

Lâm Khuê được gọi vào phòng làm việc của quản lý quán. Cô thấy Dương Minh ngồi ở đó. Ánh mắt anh lạnh lùng, xa cách, khiến cô cảm thấy áp lực vô hình đè nặng.

"Ngồi xuống," anh ra lệnh.

Lâm Khuê do dự, nhưng sự tuyệt vọng lớn hơn sự sợ hãi. Cô ngồi xuống, khay rượu vẫn cầm trên tay.

"Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, Lâm Khuê," Dương Minh nói thẳng, giọng anh không có một chút cảm xúc. "Em trai cô cần 10 tỷ. Cô chỉ còn bảy ngày."

Lâm Khuê cứng họng. Sự thật bị phơi bày một cách trần trụi khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục.

"Anh muốn gì?" Cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Dương Minh đẩy một tập hợp đồng dày và một tấm séc ghi sẵn con số 10,000,000,000 VND về phía cô.

"Tôi cần một người vợ hợp pháp trong vòng một năm để ổn định vị trí Tổng tài. Cô sẽ kí hợp đồng hôn nhân giả với tôi. Số tiền này sẽ được chuyển vào tài khoản của bệnh viện ngay khi cô đặt bút kí."

Lâm Khuê gần như ngã quỵ. Số tiền đó... là hy vọng sống sót của Tiểu Bân.

"Điều kiện là gì?" Cô hỏi, tay cô run rẩy. Cô biết, một người như anh sẽ không bao giờ làm từ thiện.

Dương Minh dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh tối sầm lại. Anh chỉ vào một điều khoản nhỏ, gần cuối hợp đồng.

"Điều khoản 3.5: Trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, cô phải tuân thủ mọi yêu cầu của tôi, bao gồm việc đáp ứng nhu cầu thể xác bất cứ khi nào tôi cần."

Anh nhìn thẳng vào cô, không hề che giấu sự chiếm hữu và thô lỗ trong lời đề nghị của mình. "Nói cách khác, cô phải chấp nhận làm tình nhân và bình phong của tôi cùng lúc. Cô không có quyền từ chối sự gần gũi."

Máu trong người Lâm Khuê như đóng băng. Cô là một cô gái trong trắng, chưa từng yêu đương. Lời đề nghị này không khác gì bán linh hồn và thể xác cô.

"Tôi... tôi không thể..." Cô lắp bắp.

"Bảy ngày, Lâm Khuê," Dương Minh lạnh lùng nhắc nhở. "Sau bảy ngày, tôi sẽ tìm người khác, và em trai cô sẽ phải chịu số phận."

Sự sống của em trai cô được đặt lên bàn cân, đối diện với lòng tự trọng của chính cô. Lâm Khuê nhìn tấm séc, nhìn thấy hy vọng. Cô nhắm mắt lại. Nỗi tuyệt vọng đã chiến thắng sự sợ hãi và lòng tự trọng.

"Tôi đồng ý," cô nói, giọng cô run rẩy nhưng kiên quyết. "Nhưng phải là hợp đồng 1x1. Anh không được có bất kỳ người phụ nữ nào khác trong thời gian hợp đồng."

Dương Minh nhếch mép, một nụ cười thỏa mãn nhưng lạnh lùng xuất hiện trên môi. "Tất nhiên. Tôi không thích rắc rối. Cô là người duy nhất."

Lâm Khuê cầm bút, đôi tay cô run rẩy đặt bút ký tên vào bản Hợp đồng Ánh Trăng. Nó không phải là một tờ giấy hôn nhân, mà là một tờ giấy bán thân được đóng dấu bằng sự tuyệt vọng.

"Tốt," Dương Minh đứng dậy. "Cô có hai giờ để thu dọn hành lý. Vệ sĩ sẽ đưa cô đến Biệt thự Ánh Dương. Cô sẽ bắt đầu vai trò 'Phu nhân Dương Minh' ngay lập tức."

Anh nhìn cô lần cuối, ánh mắt đầy sự kiểm soát. Mối quan hệ của họ bắt đầu bằng sự giao dịch, quyền lực, và sự chiếm hữu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×