Lâm Khuê rời khỏi quán bar, không mang theo gì ngoài nỗi sợ hãi và quyết tâm cứu em trai. Đúng hai giờ sau, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng trước căn hộ thuê tồi tàn của cô. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức cô không kịp hít thở.
Tài khoản bệnh viện đã nhận được số tiền 10 tỷ. Em trai cô đã được chuyển đến phòng điều trị đặc biệt. Lòng biết ơn và sự cứu rỗi đó khiến Lâm Khuê có đủ sức mạnh để bước tiếp vào cuộc sống mới đầy cạm bẫy này.
Sự Chiếm Đoạt Không Cần Cảm Xúc:
Biệt thự Ánh Dương tráng lệ đến mức khiến Lâm Khuê choáng váng. Cô được đưa thẳng lên phòng ngủ chính—một căn phòng rộng lớn, lạnh lẽo, toát ra khí chất của chính Dương Minh.
Anh đã chờ sẵn ở đó. Anh đã thay một bộ đồ ngủ lụa đen, làm nổi bật cơ thể rắn chắc và vẻ ngoài nguy hiểm.
"Cô nên hiểu rõ vai trò của mình," Dương Minh nói, giọng anh trầm khàn. "Cô là vợ tôi trên giấy tờ, là lá chắn của tôi trước gia tộc. Nhưng trong căn phòng này, cô là công cụ để giải tỏa áp lực của tôi. Mọi thứ đều được trả giá."
Lâm Khuê cố gắng nuốt nước bọt. Cô chưa bao giờ nghĩ việc này lại đến nhanh và trực diện như vậy.
"Tôi... tôi hiểu," cô đáp, giọng cô run rẩy.
Dương Minh không nói thêm lời nào. Anh tiến đến gần, sự hiện diện áp đảo của anh khiến cô lùi lại. Anh nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của mình.
"Đừng sợ hãi. Cô đã chấp nhận điều khoản. Cô phải làm đúng vai trò của mình. Tôi không cần tình yêu, Lâm Khuê, tôi cần sự phục tùng tuyệt đối."
Anh không dịu dàng. Anh chiếm đoạt cô bằng tất cả sự kiểm soát bị dồn nén của một Tổng tài gánh vác cả một đế chế.
Cảnh H+ (Quyền lực và Giao dịch): Dương Minh không để cô có cơ hội phản kháng. Anh hôn cô một cách mạnh mẽ, thô bạo, giải phóng tất cả sự căng thẳng của một người đàn ông phải sống trong sự giả dối. Đối với anh, hành động này là sự tuyên bố quyền sở hữu đối với một tài sản mới mua.
Lâm Khuê đau đớn, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nước mắt cô lăn dài trên gối. Cô cảm nhận được sự mãnh liệt và tuyệt vọng ẩn sâu trong sự chiếm hữu của anh, nhưng cô chỉ có thể đáp lại bằng sự bất lực và phục tùng. Cô tự nhắc nhở bản thân: Đây là cái giá của 10 tỷ. Đây là sự cứu rỗi của Tiểu Bân.
Dương Minh nhìn thấy sự đau khổ của cô, nhưng anh không dừng lại. Sự trong trắng và thuần khiết của cô, đối lập với sự thô bạo của anh, lại càng kích thích khát khao chiếm hữu tối thượng trong anh. Anh muốn khắc sâu dấu ấn của mình lên cô, để cô vĩnh viễn không thể quên được giao dịch này.
Khoảng Lặng Lạnh Lẽo:
Khi mọi chuyện kết thúc, Dương Minh rời khỏi giường, đi vào phòng tắm. Anh không nói một lời an ủi hay dịu dàng nào. Sự lạnh lùng đó còn đau đớn hơn cả sự chiếm đoạt.
Lâm Khuê nằm lại trên giường, cơ thể rã rời. Cô nhìn trần nhà, chấp nhận sự thật rằng cô đã bán cả thể xác và linh hồn mình.
Khi Dương Minh quay lại, anh thấy Lâm Khuê đang cuộn tròn trong chăn, cố gắng che giấu sự yếu đuối. Anh ném cho cô một chiếc áo sơ mi lụa của mình.
"Ngày mai, cô sẽ bắt đầu vai trò của mình. Không được để lộ bất kỳ dấu vết nào của sự yếu đuối. Cô là vợ hợp pháp của tôi, và cô phải thể hiện sự kiêu hãnh của Phu nhân Dương Minh."
Anh nằm xuống bên cạnh cô, nhưng quay lưng lại. Không có sự ôm ấp, không có sự gần gũi ngoài thể xác. Khoảng cách vật lý đó còn xa hơn cả hàng ngàn dặm.
"Cô có thắc mắc gì không?" anh hỏi.
Lâm Khuê cố gắng thu hết can đảm. "Điều khoản... đáp ứng nhu cầu thể xác... sẽ diễn ra... bao lâu một lần?"
Dương Minh im lặng một lúc. "Bất cứ khi nào tôi cần. Đừng bao giờ hỏi. Cô phải sẵn sàng."
Sự kiểm soát tuyệt đối của anh khiến cô không còn đường lui.
"Tôi hiểu rồi," Lâm Khuê thì thầm.
Trong đêm đó, Lâm Khuê không ngủ. Cô nhìn vào bóng lưng rộng lớn và lạnh lẽo của người đàn ông bên cạnh. Cô đã trở thành ánh trăng bị bắt cóc trong lồng vàng, và giao dịch băng giá này sẽ là xiềng xích trói buộc cuộc đời cô trong một năm sắp tới.