hợp đồng bí mật: nữ thư ký và tổng tài lạnh lùng

Chương 1: Lời Thề Dưới Hợp Đồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Nguyệt Linh đứng trước tòa nhà A&V – Tập đoàn kiến trúc hàng đầu Châu Á, nơi những tòa nhà chọc trời được hình thành từ ý chí và tiền bạc. Lớp kính phản chiếu ánh nắng chói chang của mùa thu, và cô thấy mình, một hình ảnh nhỏ bé nhưng kiên quyết, bị bao phủ bởi hào quang lạnh lẽo của sự xa hoa.

Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chân váy bút chì màu xám là bộ đồng phục của mọi nhân viên cao cấp. Nhưng đối với Nguyệt Linh, đó là chiếc áo giáp cô buộc phải mặc vào. Bên trong cô là một tâm hồn đang gánh chịu sức nặng của mười tỷ đồng nợ nần, và một bí mật không thể kể cho bất cứ ai. Cô đã bán đi ba năm tuổi xuân của mình, không phải để làm Thư ký Tổng giám đốc Lục Minh Viễn lừng danh, mà để thực hiện một "hợp đồng phụ" vô lý, một điều khoản vô hình chỉ mình cô và người đã sắp đặt vụ giao kèo này biết.

Nguyệt Linh siết chặt chiếc túi da cũ kỹ đựng hồ sơ. Cô nhớ lại cái đêm mưa tầm tã cách đây một tuần, khi cô quỳ gối dưới chân gã cho vay nặng lãi, tuyệt vọng tìm cách cứu anh trai. Và rồi, một bàn tay đưa ra – không phải một bàn tay cứu vớt, mà là một bàn tay đổi chác.

“Lục Minh Viễn cần một thư ký. Một thư ký không chỉ giỏi việc, mà còn phải biết giữ im lặng tuyệt đối về ‘sở thích’ của anh ta,” giọng nói của Vương Lâm – người đại diện cho Minh Viễn trong thỏa thuận này – vang lên lạnh lùng. “Cô sẽ nhận được tiền để cứu gia đình. Đổi lại, cô phải hoàn thành mọi yêu cầu cá nhân của Minh Viễn, dù nó có phi lý đến đâu. Hợp đồng này không có thời hạn, nó sẽ chấm dứt khi Lục Minh Viễn cảm thấy cô không còn giá trị.”

Nước mắt đã khô cạn từ lâu. Nguyệt Linh hít sâu một hơi, để không khí lạnh buốt tràn vào phổi, đánh tan mọi sợ hãi. Cô biết, bước vào cánh cửa xoay này là bước vào một cuộc chiến sinh tử.

Tầng cao nhất của tòa nhà A&V là lãnh địa riêng của Lục Minh Viễn. Khác với sự ồn ào của các phòng ban dưới, nơi đây tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Sàn đá cẩm thạch đen bóng loáng, trần nhà cao vời vợi, và chỉ có duy nhất một tấm cửa kính lớn chắn ngang tầm nhìn xuống toàn cảnh thành phố.

"Cô Trần, Tổng giám đốc đang đợi," giọng nói sắc lạnh của thư ký cũ, cô Lý, vang lên. Cô Lý là người tạm thời điều hành công việc trong thời gian Minh Viễn chưa tìm được thư ký chính thức, và rõ ràng cô ta không mấy hài lòng về sự xuất hiện của Nguyệt Linh. Ánh mắt cô Lý nhìn Nguyệt Linh đầy nghi ngờ, dò xét từ đầu đến chân như thể đang tìm kiếm một vết bẩn.

"Cảm ơn cô Lý," Nguyệt Linh đáp, giọng nói bình tĩnh và chuyên nghiệp, không để lộ một chút cảm xúc nào.

Cô đẩy cánh cửa gỗ sồi chạm khắc tinh xảo. Căn phòng Tổng giám đốc rộng lớn và tối giản, với bàn làm việc bằng gỗ óc chó đặt đối diện cửa sổ kính trong suốt. Ánh sáng vàng của buổi sáng chiếu thẳng vào, tạo nên một quầng sáng lạnh lùng.

Lục Minh Viễn ngồi đó, tựa lưng vào ghế da đen, một bức tượng tạc từ băng.

Anh không ngẩng đầu. Hình bóng anh bị bao bọc bởi ánh sáng, nhưng sự lạnh lẽo phát ra từ anh còn mạnh hơn cả bóng tối. Mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, chiếc áo vest xám than may đo hoàn hảo, và đôi tay đang lật xem một tập hồ sơ. Dù chưa nhìn rõ mặt, Nguyệt Linh đã cảm nhận được áp lực vô hình mà người đàn ông này tỏa ra. Anh không chỉ là Tổng tài, anh là một vị vua trong lãnh địa của mình.

“Trần Nguyệt Linh,” giọng anh trầm khàn và dứt khoát, không mang chút âm điệu nào của sự thân thiện hay chào đón. “Cô đến trễ mười lăm giây.”

Nguyệt Linh đứng thẳng, lưng không dựa vào bất cứ thứ gì, cũng như cuộc đời cô lúc này. “Xin lỗi, Tổng giám đốc. Đó là do tôi đợi thang máy riêng của tầng này. Tôi cam đoan sẽ không tái phạm.”

Lục Minh Viễn ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh, sắc bén và sâu thẳm như hồ băng mùa đông, quét qua cô. Đó là một cái nhìn không có bất kỳ sự đánh giá nào về ngoại hình hay giới tính, chỉ có sự đo lường về giá trị sử dụng.

“Cô biết công việc của mình là gì không?” Anh đặt tập hồ sơ xuống, tạo ra một tiếng động nhỏ nhưng vang vọng.

“Thư ký riêng. Quản lý lịch trình, sắp xếp cuộc họp, dịch thuật tài liệu kinh doanh và báo cáo. Và… thực hiện mọi yêu cầu của ngài.” Nguyệt Linh nhấn mạnh câu cuối một cách vô thức, như một lời nhắc nhở cho chính mình về cái giá phải trả.

Lục Minh Viễn nhếch mép, một nụ cười cực kỳ ngắn ngủi, gần như không tồn tại. “Tốt. Chúng ta bỏ qua giai đoạn làm quen. Cô không có thời gian để học việc.”

Anh đẩy một tập tài liệu dày cộp đến trước mặt cô. “Hôm nay, Tập đoàn Cửu Thiên đã đột ngột hủy bỏ cuộc họp ký kết dự án ‘Thành Phố Xanh’ trị giá năm mươi tỷ. Họ nói rằng Tập đoàn A&V đã vi phạm điều khoản bảo mật thiết kế, và đang xem xét kiện tụng. Tôi cần cô trong vòng một giờ, cung cấp cho tôi toàn bộ timeline từ khi bắt đầu đàm phán đến khi họ hủy bỏ. Tìm ra chính xác ai đã tiếp cận bản vẽ của chúng ta và mục đích là gì.”

Nguyệt Linh sững người. Đây không phải là việc của một thư ký, mà là việc của đội ngũ pháp chế và điều tra nội bộ. Hơn nữa, cô mới chỉ nhận chức được mười lăm giây!

“Thưa Tổng giám đốc, tôi… tôi chưa được cấp quyền truy cập vào hệ thống nội bộ.”

“Đó là vấn đề của cô,” Minh Viễn lạnh lùng cắt ngang. “Vương Lâm đã nói với tôi rằng cô có khả năng ‘làm được những việc người khác không thể.’ Đây là thử thách đầu tiên. Tôi không quan tâm cô làm cách nào, nhưng nếu cô không cung cấp được thông tin tôi cần trong vòng sáu mươi phút, cô sẽ mất việc. Và cô biết điều đó có nghĩa là gì đối với khoản nợ mười tỷ của cô.”

Một cú đòn chí mạng. Lục Minh Viễn biết về hợp đồng phụ, nhưng anh ta không quan tâm đến cô hay hoàn cảnh của cô. Anh ta chỉ coi cô là một công cụ có thể sử dụng và vứt bỏ.

Nguyệt Linh hít sâu lần nữa. Sự tuyệt vọng biến thành một sức mạnh lạnh lẽo. Cô đặt chiếc túi xuống, cầm lấy tập tài liệu mà Minh Viễn đưa, đôi tay hơi run lên nhưng lý trí hoàn toàn tỉnh táo.

“Rõ. Sáu mươi phút.”

Cô rời khỏi phòng, không quên đóng cửa nhẹ nhàng. Cô Lý vẫn đứng ở ngoài, mỉm cười khinh khỉnh.

“Sáu mươi phút? Đừng mơ. Dự án này cả phòng Pháp chế còn mất hai ngày mới dám đưa ra kết luận sơ bộ. Cô nên chuẩn bị viết đơn từ chức đi, cô Trần.”

Nguyệt Linh không đáp. Cô đi thẳng đến bàn làm việc của mình, chiếc bàn nằm đối diện với phòng Tổng giám đốc. Đây là vị trí cao nhất trong công ty, nhưng cũng là vị trí cô đơn nhất.

Cô lập tức mở máy tính, tập trung vào tập tài liệu của Minh Viễn. Đó là một bản tóm tắt sơ bộ về vụ việc, có nhắc đến tên của một vài nhân viên cấp cao trong phòng Thiết kế và đối tác phụ.

Bốn mươi lăm phút sau.

Phòng làm việc vẫn tĩnh lặng. Nguyệt Linh đã vượt qua việc thiếu quyền truy cập. Cô sử dụng kiến thức sâu rộng về cấu trúc dữ liệu và kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực tài chính trước đây để phỏng đoán và truy vấn chéo các thông tin công khai và bán công khai của Tập đoàn A&V cùng Tập đoàn Cửu Thiên. Cô không thể xâm nhập hệ thống, nhưng cô có thể xâu chuỗi các mảnh ghép.

Tay cô di chuyển điêu luyện trên bàn phím. Các dữ liệu về lịch sử email, lịch hẹn với đối tác, thậm chí là các giao dịch ngoài lề của một số nhân viên, được sắp xếp lại thành một sơ đồ mạng lưới.

Cô phát hiện ra một sự bất thường nhỏ: một nhân viên cấp thấp trong phòng Thiết kế, tên là Tùng, đột ngột mua một căn hộ trả thẳng ở ngoại ô ngay sau buổi họp cuối cùng với Cửu Thiên. Tùng không có liên kết trực tiếp với dự án "Thành Phố Xanh", nhưng anh ta lại có quyền truy cập vào máy chủ chung chứa bản vẽ.

Nguyệt Linh mở một cửa sổ mới, gõ vào một vài lệnh đơn giản để kiểm tra lịch sử mạng xã hội và các diễn đàn chuyên môn của Tùng. Bất ngờ, cô thấy Tùng từng có mối quan hệ thân thiết với Trưởng phòng Phát triển của Cửu Thiên, một người đã bị sa thải cách đây sáu tháng.

Cô tổng hợp mọi thông tin vào một báo cáo ngắn gọn, sắc sảo.

Thời gian bị rò rỉ: Ba ngày trước, khoảng 23h30.

Điểm yếu: Server phụ phòng Thiết kế.

Nghi phạm chính: Nguyễn Tùng (Nhân viên phòng Thiết kế).

Mục đích: Lợi dụng thông tin để bán cho một công ty đối thủ (dựa trên các giao dịch tài chính đáng ngờ).

Giải pháp khẩn cấp: Cử Pháp chế phong tỏa tài khoản của Nguyễn Tùng và gửi thư mời làm việc với Cửu Thiên để giảm thiệt hại và ngăn kiện tụng.

Vừa kịp lúc, đồng hồ điểm: còn mười phút.

Nguyệt Linh bước vào phòng Tổng giám đốc lần thứ hai. Lục Minh Viễn vẫn ngồi đó, tư thế không thay đổi, như thể anh ta đã đứng hình từ nãy đến giờ.

“Báo cáo,” anh nói cụt lủn.

Nguyệt Linh đặt báo cáo lên bàn, lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn.

“Tập đoàn Cửu Thiên không phải bên duy nhất bị rò rỉ. Tập đoàn A&V đã bị cài cắm nội gián. Kẻ tình nghi chính là Nguyễn Tùng, nhân viên phòng Thiết kế, người có quyền truy cập vào máy chủ chung. Tôi đã lập một sơ đồ mạng lưới thể hiện mối quan hệ của anh ta với Trưởng phòng Phát triển bị sa thải của Cửu Thiên và một số giao dịch tài chính bất thường.”

Lục Minh Viễn cầm lấy báo cáo. Anh lướt qua từng dòng, không bỏ sót một từ nào. Trong vài giây, khuôn mặt anh vẫn vô cảm, nhưng Nguyệt Linh cảm thấy áp suất không khí trong phòng tăng lên.

Sau một lúc im lặng đến nghẹt thở, Minh Viễn ngước lên.

“Cô không có quyền truy cập hệ thống. Cô làm điều này bằng cách nào?”

Nguyệt Linh bình tĩnh đối diện với ánh mắt sắc lạnh của anh. “Kiến thức cơ bản về phân tích rủi ro tài chính và một chút logic. Tôi đã sử dụng các dữ liệu công khai để tạo ra bức tranh tổng thể. Nếu ngài cho phép, tôi có thể bắt đầu điều tra chuyên sâu bằng hệ thống nội bộ ngay bây giờ để xác nhận.”

Lục Minh Viễn nhìn cô. Ánh mắt đó không còn sự dò xét mà là một cái nhìn lạnh lẽo của sự công nhận.

“Tốt. Cô đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nguyễn Tùng sẽ bị xử lý theo quy định của công ty.”

Anh nhấn chuông nội bộ. “Gọi ngay cho phòng Pháp chế. Yêu cầu họ làm việc với cô Trần Nguyệt Linh để hoàn tất hồ sơ. Và, cô Lý,” anh quay sang cửa, nơi cô Lý đang cố gắng nghe trộm, “hủy mọi cuộc họp trong ngày của tôi. Tôi có việc riêng cần cô Trần.”

Cô Lý sững sờ. Đôi mắt cô ta lộ rõ vẻ ghen tức và bất mãn khi nhìn về phía Nguyệt Linh.

Minh Viễn quay lại Nguyệt Linh, sự lạnh lùng trở lại, mang theo một hàm ý đen tối.

“Phần đầu tiên của hợp đồng đã hoàn tất. Giờ đến phần phụ.”

Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố.

“Ngày mai, tôi có một buổi đấu giá từ thiện kín. Cô sẽ đi cùng tôi, với tư cách là người yêu. Cô phải tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo, không được để lộ bất kỳ sơ hở nào. Tôi muốn tất cả mọi người tin rằng cô là người phụ nữ duy nhất tôi tin tưởng. Chi phí sẽ được tôi chi trả. Cô sẽ bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên này vào 7 giờ tối mai. Đừng đến trễ.”

Nguyệt Linh hít một hơi sâu. Đây rồi. Yêu cầu cá nhân vô lý đầu tiên. Yêu cầu mà cô buộc phải tuân theo để đổi lấy sự tồn tại của gia đình.

“Tôi hiểu, Tổng giám đốc. Tôi sẽ chuẩn bị.” Cô nói. Nhưng trong lòng cô, một phần nhân cách của Nguyệt Linh đã chết đi, chỉ còn lại một "thư ký hợp đồng" sẵn sàng làm mọi thứ vì sinh mệnh.

Góc khuất của Lục Minh Viễn

Sau khi Nguyệt Linh rời đi, Lục Minh Viễn vẫn đứng yên bên cửa sổ. Chiếc điện thoại anh cầm trong tay rung lên. Đó là tin nhắn từ Vương Lâm.

“Cô ấy làm được. Không cần hệ thống, không cần thời gian. Năng lực vượt xa mong đợi.”

Minh Viễn khẽ nhíu mày. Anh không cần người giỏi. Anh có cả một tập đoàn của những người giỏi. Cái anh cần là một con rối thông minh, một người có thể giữ được bí mật và làm những việc bẩn thỉu mà không than vãn hay đòi hỏi.

Anh đã nghe quá nhiều về bi kịch của gia đình Nguyệt Linh. Những người làm ăn phá sản, gánh nợ lớn. Anh không tin vào sự trong sạch của bất kỳ ai trong thế giới này, đặc biệt là những người đến với anh vì tiền. Anh đặt cược: Nguyệt Linh sẽ sớm dùng chính năng lực của mình để phản bội anh, hoặc bị lợi dụng bởi những kẻ thù trong công ty.

Và nếu điều đó xảy ra, anh đã sẵn sàng nghiền nát cô.

Minh Viễn quay lại bàn làm việc, ánh mắt dừng lại ở chiếc ghế đối diện anh – vị trí của Nguyệt Linh. Anh không quen có người lạ lảng vảng trong tầm nhìn riêng tư của mình. Nhưng vì một lý do nào đó, sự hiện diện của cô, với vẻ ngoài bình tĩnh và đôi mắt chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm, lại không gây khó chịu cho anh. Nó giống như một bức tranh tĩnh vật đẹp nhưng lạnh lẽo, phù hợp với không gian cô độc này.

Anh nhớ lại câu trả lời của cô về việc tìm ra nội gián: “Kiến thức cơ bản về phân tích rủi ro tài chính và một chút logic.” Cô đã không nói dối. Cô không cần hack hay đột nhập. Cô dùng trí óc. Một vũ khí nguy hiểm.

Lục Minh Viễn nhấc điện thoại, gọi một số nội bộ. “Kể từ hôm nay, chỉ có Thư ký Trần được phép vào phòng làm việc của tôi mà không cần thông báo trước. Và hãy đảm bảo rằng mọi tài liệu cô ấy yêu cầu đều được cung cấp ngay lập tức. Cô ấy là ‘cánh tay phải’ của tôi. Bất cứ ai cản trở cô ấy đều là cản trở tôi.”

Đó là một lời tuyên bố. Một sự bảo hộ lạnh lùng nhưng cần thiết. Anh cần cô để thực hiện mục đích cá nhân của mình, nên anh phải đảm bảo cô không bị tổn hại bởi những thế lực khác trước khi anh ta tự mình sử dụng hết giá trị của cô.

Áp lực của Vỏ Bọc

Nguyệt Linh trở lại bàn làm việc, trái tim đập thình thịch. Cô đã nghĩ mình sẽ phải làm những việc như sao chép tài liệu, pha cà phê, hay gọi điện thoại. Nhưng không, cô bị đẩy thẳng vào vòng xoáy của một cuộc khủng hoảng công ty và một yêu cầu cá nhân, tất cả trong một giờ đồng hồ.

Cô gọi cho phòng Pháp chế để bắt đầu điều tra nội bộ sâu hơn về Nguyễn Tùng. Giọng nói của cô chuyên nghiệp, dứt khoát, khiến những nhân viên pháp chế cứng nhắc cũng phải ngạc nhiên trước sự sắc bén của cô.

Sau khi hoàn tất công việc, Nguyệt Linh gục xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy điện thoại di động, mở ra một tin nhắn đã soạn sẵn nhưng chưa gửi: “Em đã có việc làm. Sẽ sớm có tiền.” Đó là tin nhắn gửi cho mẹ cô, người đang chăm sóc anh trai bị ốm nặng.

Cô không bao giờ có thể nói với mẹ về “hợp đồng phụ” này. Mẹ cô đã quá khổ vì gánh nặng gia đình.

Cũng chính lúc này, một cuộc gọi từ Vương Lâm đến.

“Chúc mừng, cô Trần. Tôi biết cô sẽ làm được. Tổng giám đốc rất hài lòng.”

“Ngài Lục yêu cầu tôi đóng vai ‘người yêu’ của ngài ấy tại một buổi đấu giá từ thiện tối mai,” Nguyệt Linh đi thẳng vào vấn đề.

Vương Lâm cười khẩy qua điện thoại. “Ah, Minh Viễn lại bắt đầu rồi. Đó chính là ‘nhiệm vụ cá nhân’ đầu tiên của cô. Minh Viễn cần một người phụ nữ hoàn hảo để chặn đứng những lời mai mối vô tận từ các đối tác kinh doanh. Cô phải khiến mọi người tin rằng anh ấy đang nghiêm túc. Cô phải là ‘vỏ bọc’ hoàn hảo.”

“Tôi phải làm gì?”

“Chỉ cần làm theo anh ấy, và không được phép để lộ sơ hở. Không được từ chối bất kỳ hành động thân mật nào của anh ấy trước mặt người khác. Phải diễn thật tự nhiên, thật say đắm. Nếu cô khiến Minh Viễn mất mặt hoặc nghi ngờ, hợp đồng sẽ bị xé bỏ ngay lập tức.”

“Tôi hiểu.” Nguyệt Linh cắn môi. “Hành động thân mật” là gì? Một cái nắm tay? Một nụ hôn công khai? Cô cảm thấy lạnh người. Cô đã chuẩn bị cho những cuộc đấu trí công sở, chứ không phải một vai diễn tình cảm đầy nguy hiểm.

“Tôi đã gửi địa chỉ cho cô. Đó là một cửa hàng thời trang cao cấp. Cô phải đến đó ngay bây giờ để chuẩn bị trang phục dạ hội. Cô phải đẹp, cô Trần. Rất đẹp. Phải xứng đôi với người đàn ông mà ai cũng muốn chinh phục.”

Nguyệt Linh tắt máy. Nhìn vào gương mặt mình phản chiếu trên màn hình máy tính, cô thấy đôi mắt mình vẫn sáng, nhưng ánh sáng đó không phải là niềm vui, mà là sự kiên cường đến cùng cực. Cô tự nhủ: Đây là công việc. Đây là vai diễn. Cô sẽ diễn vai này thật tốt, để kiếm tiền, để trả nợ, để thoát khỏi xiềng xích này càng sớm càng tốt.

Trần Nguyệt Linh đứng dậy, bỏ lại sau lưng tập đoàn A&V và những ánh mắt nghi ngờ. Cô biết rằng, từ giây phút này, cô không còn là cô thư ký giỏi giang bình thường nữa. Cô là một diễn viên bất đắc dĩ, bị ép buộc bước lên sân khấu của giới thượng lưu, nơi người yêu giả mạo của Tổng tài Lục Minh Viễn phải đối diện với hàng trăm con mắt ghen tị và dò xét.

“Vỏ bọc hoàn hảo,” cô lẩm bẩm. Cô sẽ phải chứng minh giá trị của mình không chỉ bằng trí óc, mà còn bằng cả trái tim... giả tạo. Cuộc chơi đã bắt đầu.

Mặt trời đã ngả về tây. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ văn phòng Tổng giám đốc. Trần Nguyệt Linh bước ra khỏi tòa nhà A&V với một tâm trạng nặng trĩu. Cô đi bộ trên vỉa hè, đôi chân mỏi nhừ sau một ngày chiến đấu với công việc và số phận. Cô không biết rằng, trên tầng cao nhất, người đàn ông lạnh lùng ấy vẫn đang theo dõi bóng lưng cô qua ô cửa kính. Lục Minh Viễn nhấp một ngụm cà phê đen, vị đắng lan tỏa nơi đầu lưỡi. Anh nhếch mép, không cười. Đã lâu lắm rồi, anh mới thấy một món đồ chơi thú vị đến vậy. Trò chơi này, ai sẽ là người chiến thắng? Anh tự hỏi. Anh tin rằng, kẻ chiến thắng sẽ luôn là anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×