hợp đồng bí mật: nữ thư ký và tổng tài lạnh lùng

Chương 2: Vũ Điệu Giả Dối Trên Thảm Đỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sự Biến Đổi Của Người Phụ Nữ Hợp Đồng

Chiều hôm sau, Trần Nguyệt Linh bước vào tiệm thời trang cao cấp Estella, một cái tên mà cô chỉ từng thấy trên các tạp chí xa xỉ. Cửa hàng nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh của khu phố cổ, nơi chỉ có những chiếc xe hơi sang trọng mới dám dừng lại. Cô Lý, thư ký cũ, đã gửi cho cô một thông báo lạnh lùng: "Bộ trang phục và toàn bộ chi phí làm đẹp đã được thanh toán. Tổng giám đốc yêu cầu cô phải tỏa sáng. Đừng làm anh ấy thất vọng."

Nguyệt Linh cảm thấy mình như một mảnh gỗ được ném vào đại dương ánh sáng và lụa là. Cô được đưa vào một phòng thử đồ riêng biệt, sang trọng đến choáng ngợp. Một chuyên gia trang điểm và làm tóc tên là An Nhiên tiếp đón cô, ánh mắt cô ta không đánh giá, chỉ có sự chuyên nghiệp sắc bén.

“Chúng ta có hai giờ để biến cô thành người phụ nữ phù hợp với Lục Minh Viễn,” An Nhiên nói thẳng, không hề vòng vo.

Nguyệt Linh im lặng, để mặc người khác điều khiển. Cô cởi bỏ bộ đồ công sở nhàm chán, và lần lượt khoác lên mình những chiếc váy dạ hội đắt giá. Cuối cùng, chiếc váy được chọn là một thiết kế dạ hội dài, màu xanh hải quân đậm. Vải lụa satin chảy dài, ôm sát đường cong cơ thể một cách tinh tế nhưng không quá phô trương, tạo nên sự thanh lịch và quyền lực. Chi tiết xẻ tà cao vừa phải và phần cổ áo lệch vai làm tôn lên xương quai xanh gợi cảm của cô.

Khi An Nhiên hoàn tất việc trang điểm và làm tóc, Nguyệt Linh nhìn mình trong gương. Đó không phải là Trần Nguyệt Linh, cô gái gánh nợ mười tỷ. Đó là một người phụ nữ khác – lạnh lùng, bí ẩn, quyến rũ, và dường như không thể chạm tới. Đôi mắt cô, được kẻ vẽ sắc sảo, vẫn giữ được nét buồn man mác vốn có, nhưng giờ đây nó bị che giấu khéo léo sau một vẻ kiêu hãnh giả tạo.

“Thật kinh ngạc,” Nguyệt Linh thầm thì.

An Nhiên mỉm cười, một nụ cười chuyên nghiệp và thấu hiểu. “Minh Viễn không cần một cô gái trẻ trung, ngây thơ. Anh ấy cần một người phụ nữ có thể sánh vai, người mang lại cảm giác nguy hiểm nhưng lại tuyệt đối trung thành. Cô đã làm rất tốt, cô Trần.”

Nguyệt Linh cúi đầu cảm ơn. Cô hiểu rằng, chiếc váy này không phải là phần thưởng, mà là bộ đồng phục mới cho nhiệm vụ cá nhân đầu tiên. Chiếc vòng cổ kim cương và đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh như xiềng xích vô hình trói buộc cô vào vai diễn.

Đúng 7 giờ tối, một chiếc Maybach màu đen đỗ xịch trước cửa tiệm. Lục Minh Viễn bước ra. Anh mặc một bộ tuxedo đen tuyền, với chiếc nơ cổ đồng màu, càng làm tôn lên vẻ ngoài lạnh lùng, quyền quý của anh. Anh không nói một lời, chỉ quét một cái nhìn lướt qua Nguyệt Linh từ đầu đến chân.

“Lên xe,” anh ra lệnh.

2. Những Quy Tắc Của Trò Chơi

Chiếc xe lăn bánh êm ru trên đường phố đêm. Ánh đèn neon lướt qua cửa kính, hắt lên khuôn mặt Nguyệt Linh những vệt sáng lờ mờ, càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn.

“Chúng ta có mười lăm phút,” Minh Viễn lên tiếng, giọng nói trầm thấp, phá vỡ sự im lặng. “Tôi cần cô nhớ kỹ những quy tắc cơ bản của trò chơi này.”

Nguyệt Linh ngồi thẳng, như một học sinh đang chờ nhận lệnh. “Vâng, Tổng giám đốc.”

“Thứ nhất, tên cô là Trần Nguyệt Linh. Cô là người phụ nữ duy nhất tôi hẹn hò trong vòng sáu tháng qua. Đừng nói bất cứ điều gì về công việc của cô. Nếu có ai hỏi, hãy nói cô là một nhà phân tích tài chính tự do, người đã bỏ công việc cũ vì đam mê cá nhân. Đó là vỏ bọc đủ uy tín để không bị đào sâu.”

“Thứ hai, tối nay, cô phải thể hiện sự thân mật. Cô phải nắm tay tôi, dựa vào tôi khi cần, và đáp lại mọi cử chỉ của tôi một cách tự nhiên nhất. Nếu cô tránh né, trò chơi sẽ thất bại. Tôi không quan tâm cô ghê tởm tôi đến đâu, nhưng đây là một phần của hợp đồng. Không được tỏ ra sợ hãi.”

Nguyệt Linh siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi. Tim cô đập nhanh hơn một chút, không phải vì sự lãng mạn, mà vì sự nguy hiểm. “Tôi hiểu. Thân mật đến mức nào?”

Minh Viễn quay sang cô, ánh mắt sắc lạnh và dò xét. “Đến mức khiến những người phụ nữ khác ghen tị, và những người đàn ông khác nể phục. Tôi sẽ là người dẫn dắt. Cô chỉ cần phản ứng theo bản năng của một người phụ nữ đang yêu.”

“Thứ ba, người đối địch chính của cô đêm nay là Kiều Khanh. Cô ta là con gái duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Dược phẩm Phước An, và là ứng cử viên số một mà gia đình tôi muốn tôi kết hôn. Cô ta sẽ tìm mọi cách để làm mất mặt cô. Đừng rời xa tôi quá năm bước chân. Nếu cô bị cô ta làm khó, hãy nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi sẽ can thiệp.”

Cái tên "Kiều Khanh" vang lên đầy quyền lực và nguy hiểm. Nguyệt Linh hít một hơi run rẩy. Cô không chỉ phải đấu trí với công việc, mà còn phải đối phó với những đối thủ trên thương trường tình cảm.

“Và cuối cùng,” Minh Viễn thì thầm, giọng nói gần như mất hút giữa tiếng động cơ xe, “cô phải nhớ: cô là của tôi đêm nay. Hoàn toàn thuộc về tôi. Nếu cô thất bại trong việc kiểm soát cảm xúc và làm hỏng mục đích của tôi, khoản nợ mười tỷ của gia đình cô sẽ được tính lại ngay lập tức.”

Lời đe dọa này như một lưỡi dao sắc bén, nhắc nhở Nguyệt Linh về vị trí thực sự của mình. Cô gật đầu, khuôn mặt không biểu cảm. “Rõ. Tôi sẽ là người yêu hoàn hảo của ngài.”

3. Màn Kịch Lên Đến Đỉnh Điểm

Chiếc Maybach dừng lại trước một dinh thự cổ kính, rực rỡ ánh đèn pha lê, được bảo vệ nghiêm ngặt. Buổi đấu giá từ thiện kín diễn ra trong không khí sang trọng và ngột ngạt của giới thượng lưu. Khi Minh Viễn bước xuống, sự tĩnh lặng nhất thời bao trùm khu vực tiền sảnh, chỉ còn lại những tiếng xì xào và tiếng máy ảnh.

Nguyệt Linh bước theo sau, tay cô được Minh Viễn nắm lấy. Ngay lập tức, Minh Viễn không chỉ nắm tay cô, mà còn đặt bàn tay to lớn, ấm áp của mình lên eo cô, kéo cô sát vào anh. Lần đầu tiên trong đời, Nguyệt Linh cảm nhận được hơi thở ấm nóng, mùi nước hoa cao cấp lạnh lẽo và sự gần gũi đầy áp bức từ một người đàn ông xa lạ.

Sự gần gũi này khiến Nguyệt Linh choáng váng. Cô cảm thấy má mình nóng bừng, nhưng cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, tựa như một quý cô kiêu hãnh đang say đắm trong tình yêu. Cô cảm nhận được hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía họ: tò mò, ngưỡng mộ, và đặc biệt là ghen tị.

“Lục Minh Viễn và ai vậy? Cô ta là ai?” những tiếng xì xào vang lên.

Minh Viễn cúi xuống, thì thầm vào tai cô bằng chất giọng trầm khàn đầy mê hoặc: “Giữ chặt tôi. Cô đang làm rất tốt.” Hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy cô, khiến cô rùng mình.

Khi họ bước vào bên trong, một người phụ nữ cao ráo, diện chiếc váy đỏ rực, mái tóc xoăn bồng bềnh và đôi mắt sắc như dao găm, tiến về phía họ. Đó chính là Kiều Khanh.

“Ôi, Minh Viễn. Thật bất ngờ,” Kiều Khanh mỉm cười, nụ cười giả tạo không chạm đến mắt. “Đã lâu không gặp. Và đây là… một người mới? Cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”

Minh Viễn bình tĩnh trả lời, bàn tay trên eo Nguyệt Linh siết chặt thêm một chút, như một lời khẳng định quyền sở hữu. “Chào Kiều Khanh. Đây là Nguyệt Linh. Cô ấy không phải là ‘người mới.’ Cô ấy là người duy nhất khiến tôi hủy mọi kế hoạch làm việc trong suốt sáu tháng qua.”

Lời tuyên bố này như một quả bom nổ chậm giữa giới thượng lưu. Lục Minh Viễn chưa bao giờ công khai bất kỳ mối quan hệ nào lâu hơn một tháng.

Kiều Khanh thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta liếc xéo Nguyệt Linh, ánh mắt dò xét và thách thức.

“Một nhà phân tích tài chính tự do? Nghe có vẻ thú vị. Tôi nghe nói Minh Viễn chỉ chọn những người phụ nữ xuất thân từ gia đình danh giá. Nguyệt Linh, cô đến từ đâu? Tôi chưa từng nghe đến tên cô trong bất kỳ buổi tiệc nào.”

Đây là cú đòn đầu tiên. Nguyệt Linh không hề run sợ. Cô nhớ lời dặn của Minh Viễn: đừng rời xa anh ta, và phải đối diện với sự kiêu hãnh.

Nguyệt Linh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng kiêu ngạo, được rèn giũa từ nỗi đau. Cô dùng giọng nói trầm tĩnh, chuyên nghiệp mà cô dùng để đối phó với khủng hoảng công ty.

“Tôi không quen với những buổi tiệc xa hoa, cô Kiều Khanh. Công việc của tôi là làm việc với những con số và phân tích rủi ro, không phải trình diễn trang phục trên thảm đỏ. Tôi và Minh Viễn gặp nhau trong một dự án đầu tư phức tạp. Tôi nghĩ, anh ấy yêu thích sự thẳng thắn và logic của tôi, hơn là xuất thân gia đình. Cô có nghĩ vậy không, Minh Viễn?”

Cô ngước nhìn Minh Viễn, một cái nhìn đầy ẩn ý, như thể cô đang thực sự chia sẻ một bí mật riêng tư với anh.

Minh Viễn nhìn vào đôi mắt cô. Giây phút đó, anh thấy không chỉ sự sợ hãi mà còn là sự thông minh và dũng cảm. Anh nhếch mép, nụ cười hiếm hoi và lạnh lẽo dành cho Kiều Khanh.

“Chính xác. Cô ấy là đối thủ duy nhất trong sự nghiệp khiến tôi cảm thấy hứng thú. Tôi cần cô ấy bên cạnh, Kiều Khanh.”

Kiều Khanh thất bại. Cô ta chỉ có thể cười gượng gạo rồi rút lui, nhưng ánh mắt hận thù vẫn dõi theo Nguyệt Linh.

4. Chiếc Hộp Nhạc Cũ Kỹ

Buổi đấu giá bắt đầu. Không khí trở nên căng thẳng với những lần ra giá hàng chục tỷ đồng. Nguyệt Linh ngồi bên cạnh Minh Viễn, im lặng và quan sát, nhưng tay cô vẫn được anh nắm chặt. Cô cảm thấy nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền sang, một cảm giác lạ lẫm nhưng lại mang đến sự an toàn giả tạo.

Nguyệt Linh theo dõi Lục Minh Viễn. Anh không quan tâm đến bức tranh cổ hay viên kim cương quý hiếm. Ánh mắt anh lạnh lẽo, chỉ dừng lại một cách vô tình.

Cho đến khi vật phẩm số 7 được đưa ra.

Đó là một chiếc hộp nhạc gỗ cũ kỹ, đã phai màu, với một vết nứt nhỏ bên cạnh. Người điều hành nói rằng đây là vật phẩm vô danh, được một người già quyên tặng. Giá khởi điểm chỉ là mười triệu.

Ngay lập tức, Minh Viễn nâng bảng. “Một tỷ.”

Mọi người sững sờ. Một tỷ cho một chiếc hộp nhạc cũ?

Kiều Khanh cười lớn. “Minh Viễn, anh đang đùa đấy à? Anh mua một món đồ cũ nát với giá đó để làm gì? Để làm đồ chơi cho ‘cô thư ký’ của anh sao?”

Minh Viễn không bận tâm đến lời chế giễu. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhạc. Trong khoảnh khắc đó, Nguyệt Linh thấy một tia sáng thoáng qua trong đôi mắt lạnh lùng của anh – một tia sáng của nỗi buồn và hoài niệm.

Nguyệt Linh bất giác siết chặt tay anh. Hành động này hoàn toàn không nằm trong kịch bản. Cô chỉ muốn xoa dịu nỗi đau mà cô cảm nhận được từ anh.

Minh Viễn quay sang cô, ánh mắt ngạc nhiên. Nguyệt Linh cúi đầu xin lỗi.

“Xin lỗi, tôi… tôi chỉ thấy chiếc hộp này rất đẹp.”

Anh không nói gì, nhưng bàn tay anh không buông ra, mà luồn ngón tay vào kẽ tay cô, đan chặt. Đó không phải là cử chỉ giả dối cho đám đông; đó là một cử chỉ chấp nhận sự an ủi của cô.

Không ai khác dám cạnh tranh với Minh Viễn. Chiếc hộp nhạc được bán cho anh với giá một tỷ.

Minh Viễn thì thầm vào tai cô, giọng nói khẽ như hơi thở: “Chính xác. Nó rất đẹp.”

5. Kết Thúc Bằng Một Nụ Hôn Giả

Buổi đấu giá kết thúc, nhưng màn kịch của họ thì chưa.

Lúc họ chuẩn bị rời đi, Kiều Khanh tiến đến, quyết tâm hạ gục Nguyệt Linh lần cuối. Cô ta chìa ly rượu vang sang, cố tình hất một chút lên chiếc váy xanh hải quân của Nguyệt Linh.

“Ôi, tôi xin lỗi. Cô Trần có vẻ hơi run rẩy. Lục Minh Viễn, anh nên chọn một người phụ nữ vững vàng hơn để sánh đôi chứ?”

Nguyệt Linh cảm thấy vết rượu lạnh buốt trên da thịt. Cô biết, nếu cô phản ứng, cô sẽ bị coi là kém cỏi, không xứng với Minh Viễn. Cô chỉ nhìn Kiều Khanh, mỉm cười.

“Không sao, cô Kiều Khanh. Đây chỉ là một chiếc váy,” Nguyệt Linh bình tĩnh nói. Cô quay sang Minh Viễn, đôi mắt cô thách thức. “Anh yêu, em nghĩ là mình nên về thôi. Em cần anh giúp em ‘thay chiếc váy’ này.”

Sự táo bạo của Nguyệt Linh khiến Minh Viễn sững sờ. Cô không chỉ tự bảo vệ mình, mà còn biến sự cố thành một chi tiết lãng mạn. Lục Minh Viễn đột ngột bật cười, một tiếng cười hiếm hoi và chân thật.

“Tuyệt vời, bảo bối. Em thật sự hiểu ý anh,” anh nói.

Rồi, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, bao gồm cả Kiều Khanh đang tái mặt vì giận dữ, Lục Minh Viễn ôm lấy khuôn mặt Nguyệt Linh. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn – không phải một nụ hôn sâu lắng của tình yêu, mà là một nụ hôn chủ quyền và chiến thắng.

Nụ hôn kéo dài chỉ vài giây, nhưng nó đủ để Nguyệt Linh hoàn toàn mất đi nhận thức. Đôi môi anh lạnh lẽo nhưng đầy quyền lực, mang theo mùi cà phê đen và bạc hà. Cơ thể cô cứng đờ, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhận ra rằng, đây là hành động thân mật mà Vương Lâm đã cảnh báo.

Khi Minh Viễn buông cô ra, anh nhìn sâu vào mắt cô, như muốn đọc suy nghĩ. “Không một chút sơ hở nào. Hoàn hảo.”

Anh nắm tay cô, kéo cô đi qua đám đông đang xì xào, bỏ lại Kiều Khanh tức giận.

6. Sự Im Lặng Thay Đổi

Trong chiếc Maybach, sự im lặng trở lại, nhưng lần này nó nặng nề và phức tạp hơn rất nhiều. Nguyệt Linh cố gắng điều chỉnh hơi thở, môi cô vẫn còn cảm giác tê dại.

“Cô vượt qua thử thách này xuất sắc,” Minh Viễn nói, giọng nói trở lại lạnh lùng và khách sáo. “Sáng mai, chiếc hộp nhạc và toàn bộ thông tin về nó sẽ được gửi đến bàn làm việc của cô. Tìm hiểu nguồn gốc của nó và tầm quan trọng của nó đối với người quyên tặng. Đó là nhiệm vụ tiếp theo của cô.”

Nguyệt Linh gật đầu, cố gắng không nhìn anh. “Tôi hiểu.”

“Còn về màn kịch tối nay…” Minh Viễn dừng lại. “Đó là để bảo vệ cô. Cô đã thể hiện sự táo bạo không cần thiết trước mặt Kiều Khanh. Tôi không muốn cô bị hủy hoại chỉ vì một bộ váy.”

“Cảm ơn ngài,” Nguyệt Linh nói, giọng cô khàn đi.

Minh Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh tối sầm. “Đừng nhầm lẫn giữa công việc và cảm xúc. Nụ hôn đó là một phần của hợp đồng. Chỉ là một nụ hôn giả.”

Lời khẳng định lạnh lùng này như gáo nước lạnh tạt vào mặt Nguyệt Linh. Đúng vậy. Cô đã quên mất. Cô là một diễn viên, và anh là đạo diễn.

Anh cho xe dừng lại trước căn hộ thuê cũ kỹ của cô. “Ngủ ngon, cô Trần. Ngày mai, chúng ta lại trở về với văn phòng và những con số. Đừng bao giờ quên vị trí của mình.”

Nguyệt Linh mở cửa xe, đôi chân run rẩy. Cô bước lên vỉa hè lạnh lẽo, nhìn theo chiếc xe Maybach dần khuất bóng.

Cô chạm tay lên môi. Nụ hôn giả đó đã đánh thức những cảm xúc mà cô tưởng chừng đã ngủ yên. Cô biết, trò chơi này không chỉ là cuộc chiến với giới thượng lưu, mà còn là cuộc chiến với chính trái tim mình.

Đêm nay, cô đã chiến thắng trên thảm đỏ, nhưng cô đã thua cuộc trong cuộc chiến nội tâm đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×