1. Bầu Không Khí Mỏng Manh
Mùi khói giấy cháy vẫn còn vương vấn trong căn penthouse, một dư vị cay nồng gợi nhắc về sự hủy diệt và khởi đầu mới. Bản hợp đồng đã trở thành tro tàn, nhưng giao ước ngầm giữa họ – sự phụ thuộc lẫn nhau – lại trở nên sắc nét hơn bao giờ hết. Nguyệt Linh đã giành được tự do, nhưng Minh Viễn đã đáp lại bằng hành động bảo vệ không điều kiện, buộc cô phải đối mặt với một sự thật: dù không có giấy tờ ràng buộc, cô vẫn cần anh.
Cô vẫn ở lại. Mẹ cô đã được đảm bảo an toàn tuyệt đối tại bệnh viện, một sự sắp xếp mà Lục Ngọc Lan không thể hủy hoại. Minh Viễn đã mua lại quyền kiểm soát bệnh viện đó trong vòng chưa đầy sáu giờ, một hành động cho thấy quyền lực và tốc độ đáng sợ của anh, nhưng cũng là một lời tuyên bố cá nhân không thể nhầm lẫn.
Sáng hôm sau, Nguyệt Linh chuẩn bị rời khỏi phòng khách để đến văn phòng. Cô mặc một bộ vest xám than chuyên nghiệp, không một chi tiết thừa, hoàn toàn là Nguyệt Linh cố vấn, không phải Nguyệt Linh vợ hờ.
Minh Viễn đứng dựa vào khung cửa phòng ngủ chính. Anh đã thay đồ, áo sơ mi trắng phẳng phiu, cà vạt đen. Dáng vẻ anh vẫn lạnh lùng, nhưng có một sự căng thẳng mới ẩn hiện dưới lớp vỏ băng.
“Đừng bao giờ hành động dại dột như vậy nữa,” anh lên tiếng, giọng trầm thấp.
Nguyệt Linh quay lại. “Dại dột? Tôi đã giải thoát cho cả hai chúng ta khỏi một lời nói dối. Từ giờ, mọi hành động của tôi đều là sự lựa chọn. Nếu tôi chiến đấu vì A&V, đó là vì tôi muốn, không phải vì anh mua sự trung thành của tôi. Anh cũng vậy.”
Minh Viễn tiến lại gần, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, gần đến mức Nguyệt Linh có thể cảm nhận được hơi ấm từ người anh. Anh không chạm vào cô, nhưng sự hiện diện của anh là một áp lực vật lý.
“Cô đã tính toán sai,” anh nói, ánh mắt sắc như dao. “Cô nghĩ cô đã cắt đứt sợi dây ràng buộc bằng luật pháp, nhưng cô chỉ khiến sợi dây tình cảm, thứ mà tôi luôn cố gắng phủ nhận, trở nên không thể kiểm soát. Giờ đây, cô không có gì để bảo vệ. Nếu cô rời đi, tôi không có cớ để giữ cô. Nguyệt Linh, cô đã đặt cả hai vào tình thế nguy hiểm nhất.”
Cô nuốt khan. Anh đúng. Cô đã đốt cháy cây cầu an toàn.
“Tôi biết,” cô đáp, giọng cứng rắn, đẩy sự căng thẳng này về lại vai trò chuyên nghiệp. “Nhưng chúng ta sẽ vượt qua. Bây giờ, chúng ta có cuộc họp chiến lược quan trọng. Lục Ngọc Lan sẽ không dừng lại. Chúng ta phải tìm ra đòn phản công tiếp theo.”
Minh Viễn nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, trước khi gật đầu chậm rãi. “Đi thôi.”
2. Cuộc Họp Chiến Lược: Sóng Ngầm
Tại phòng họp riêng của Minh Viễn, không khí nặng nề bởi các báo cáo tài chính mới. Lục Ngọc Lan, sau thất bại tại tòa, đã chuyển sang chiến thuật tàn phá thị trường bằng cách tung tin đồn thất thiệt và bán tháo cổ phiếu A&V. Giá trị cổ phiếu đang sụt giảm nhẹ, nhưng ổn định. Vấn đề thực sự nằm ở một dự án quan trọng: Dự án ‘Aurora’.
“Dự án Aurora là khoản đầu tư lớn nhất của A&V vào công nghệ năng lượng tái tạo trong năm nay,” Giám đốc Tài chính Tôn Kiệt lo lắng trình bày. “Nếu dự án bị hoãn lại hoặc thất bại, uy tín của chúng ta trên thị trường năng lượng sạch sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Lục Ngọc Lan đã mua lại một công ty con nhỏ trong chuỗi cung ứng của Aurora và đang đe dọa rút khỏi thỏa thuận độc quyền.”
Minh Viễn ngồi yên lặng, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. Nguyệt Linh đứng bên cạnh anh, cô không ngồi. Vai trò của cô đã thay đổi từ ‘vợ’ sang ‘cố vấn tối cao’ trong nháy mắt.
“Mục tiêu của Ngọc Lan không phải là rút lui, mà là khiến A&V trả giá cao gấp mười lần để giữ chuỗi cung ứng, làm tê liệt dòng tiền của chúng ta,” Nguyệt Linh phân tích, giọng cô sắc lạnh. “Chúng ta không thể nhượng bộ. Nhượng bộ lần này là mở cửa cho những hành động tương tự trong tương lai.”
“Cô có đề xuất gì?” Minh Viễn hỏi, ánh mắt anh hoàn toàn chuyên nghiệp, nhưng sâu thẳm lại mang theo sự chờ đợi.
Nguyệt Linh bước đến bảng trắng, cầm lấy bút lông. “Chúng ta sẽ không chiến đấu trên mặt trận công ty con. Chúng ta sẽ tấn công trực tiếp vào nguồn tài chính của bà ta. Dự án lớn tiếp theo của Lục Ngọc Lan là phát triển khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Bán đảo Hải Âu, sử dụng vốn vay từ Ngân hàng Phát triển Quốc tế (IDB).”
Tôn Kiệt lắc đầu. “IDB là đối tác lâu năm của Lục gia. Rất khó để can thiệp.”
“Đúng là khó, nhưng không phải không thể,” Nguyệt Linh nhấn mạnh. “IDB rất nhạy cảm với hình ảnh công chúng, đặc biệt là các vấn đề liên quan đến môi trường và trách nhiệm xã hội. Khu nghỉ dưỡng ở Hải Âu được xây dựng trên đất đã bị chính phủ xếp vào khu vực cần bảo tồn động vật hoang dã. Ngọc Lan đã dùng ảnh hưởng để lách luật.”
Minh Viễn ngừng gõ ngón tay. Anh ngước nhìn Nguyệt Linh, trong mắt anh lóe lên một tia sáng nguy hiểm, giống như một con thú săn mồi đã tìm thấy điểm yếu của con mồi.
“Cô muốn chúng ta tấn công vào điểm yếu pháp lý và đạo đức của bà ta?” Minh Viễn hỏi.
“Không chỉ là tấn công, Tổng giám đốc Lục,” Nguyệt Linh đáp. “Chúng ta sẽ phơi bày. Tôi cần một nhóm pháp lý độc lập, một báo cáo chi tiết từ các nhà bảo tồn môi trường, và quan trọng nhất, tôi cần một nguồn rò rỉ thông tin nội bộ từ IDB. Ngọc Lan đã hối lộ ai đó ở cấp cao để đẩy nhanh tiến trình phê duyệt khoản vay.”
Minh Viễn đứng dậy. Anh mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, lạnh lẽo, nhưng đầy tự tin. “Đó là chiến lược hoàn hảo. Hãy làm theo những gì cô nói. Từ giờ, cô chịu trách nhiệm chính về ‘Chiến dịch Hải Âu’.”
3. Đêm Mất Ngủ Và Sự Vỡ Ốc
Chiến dịch Hải Âu cần sự tập trung cao độ. Nguyệt Linh và Minh Viễn buộc phải làm việc cùng nhau trong phòng làm việc riêng của anh, kéo dài đến tận nửa đêm. Không có hợp đồng, không có vai trò rõ ràng ngoài sự cần thiết chuyên môn, sự gần gũi này trở nên nguy hiểm.
Minh Viễn ngồi bên bàn lớn, xem xét hồ sơ IDB. Nguyệt Linh ngồi đối diện, cô đang cố gắng dịch một số tài liệu môi trường phức tạp.
“Cô không ngủ sao?” Minh Viễn hỏi, không ngước nhìn.
“Tôi không thể,” Nguyệt Linh đáp, mắt vẫn dán vào màn hình. “Sự an toàn của mẹ tôi đang được đổi lấy sự liều lĩnh này. Tôi không thể để thua.”
Minh Viễn đẩy tập tài liệu sang một bên. “Tôi đã nói, tôi sẽ bảo vệ những gì là của tôi. Cô không cần phải trả giá bằng sự mất ngủ.”
“Tôi không phải là vật sở hữu của anh,” Nguyệt Linh phản bác ngay lập tức. “Tôi là đồng minh, người cộng sự, và là người phụ nữ đã đốt cháy hợp đồng để ép anh sống thật. Anh không thể dùng quyền lực để định nghĩa tôi.”
Minh Viễn ngả người ra ghế, nhìn chằm chằm vào cô. “Cô có biết điều gì khiến tôi sợ nhất không, Nguyệt Linh?”
Câu hỏi bất ngờ này khiến cô ngước lên. Đó là một sự thừa nhận yếu đuối, điều mà Minh Viễn chưa từng làm.
“Tôi sợ sự mất kiểm soát. Mọi thứ trong cuộc sống của tôi đều được đóng khung, định nghĩa, và bảo vệ bởi các điều khoản. Tiền bạc, quyền lực, hôn nhân – tất cả là công cụ để kiểm soát sự hỗn loạn.” Anh nói, giọng anh trầm và có chút mệt mỏi.
“Và cô... cô là sự hỗn loạn hoàn hảo. Cô thấu hiểu tôi, chấp nhận Băng Sơn của tôi mà không đòi hỏi nó phải tan chảy. Cô cho tôi cảm giác bình yên trong sự im lặng, thứ mà không một tài khoản ngân hàng nào có thể mua được.”
Anh chỉ vào đống tro tàn trong lò sưởi giả. “Khi cô đốt tờ giấy đó, cô đã lấy đi sự kiểm soát cuối cùng của tôi. Cô đã biến mối quan hệ này thành một ‘cảm xúc’ thuần túy, không có luật lệ. Cô đã buộc tôi phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất: nếu cô quyết định rời đi, tôi sẽ không có gì để giữ cô lại. Không một điều khoản nào. Không một luật sư nào.”
Nguyệt Linh cảm thấy tim mình thắt lại. Đây là lời thú nhận chân thật nhất mà cô từng nghe từ anh, một sự vỡ ốc từ vị vua băng giá.
“Vậy anh đã quyết định chưa?” Nguyệt Linh hỏi khẽ, sự phòng thủ của cô tan chảy. “Anh có chấp nhận rủi ro này không? Rủi ro của sự tự do và tình cảm?”
Minh Viễn đứng dậy, bước vòng qua bàn và dừng lại ngay sau ghế của cô. Anh đặt hai tay lên hai bên thành ghế, nghiêng người xuống. Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô.
“Tôi không biết yêu là gì, Nguyệt Linh,” anh thì thầm, lời nói chân thật đến mức gần như là đau đớn. “Nhưng tôi biết nỗi sợ hãi khi tưởng tượng căn phòng này trống rỗng. Tôi biết sự giận dữ tột cùng khi cô tự đặt mình vào nguy hiểm thay vì cầu xin sự bảo vệ từ tôi. Tôi biết tôi không thể chịu đựng việc mất cô. Cô là một phần của A&V, Nguyệt Linh, nhưng cô cũng là phần của tôi, một phần mà tôi chưa bao giờ cho phép người khác chạm vào.”
“Hãy ở lại,” anh nói, giọng anh ra lệnh và cầu xin cùng một lúc. “Không phải vì hợp đồng, mà vì tôi. Tôi cần cô, Nguyệt Linh. Cần sự thấu hiểu của cô để tôi không biến thành một tảng băng thực sự.”
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Nguyệt Linh. Đó không phải là nước mắt của sự yếu đuối, mà là sự giải thoát. Cô quay lại, vòng tay ôm lấy cổ anh. Nụ hôn của cô không còn là sự trao đổi năng lượng hay sự thỏ thẻ của tình yêu thầm kín, mà là một giao ước mới, không lời, được xây dựng trên tro tàn và sự thừa nhận.
Họ đã ký một hợp đồng mới, không cần mực in, chỉ cần sự thành thật.