1. Sự Rút Lui Lạnh Lùng
Kể từ ngày rời tòa án, Nguyệt Linh chính thức rút lui khỏi cuộc sống cá nhân của Minh Viễn. Cô dọn đồ sang phòng khách đối diện, biến nó thành nơi ở của mình. Chiếc giường King size trống trải trong phòng ngủ chính trở thành biểu tượng cho sự cô đơn nhân đôi của Minh Viễn.
Sự rút lui này không phải là một cơn giận dỗi. Đó là một hành động chiến lược. Minh Viễn muốn cô phân định rạch ròi giữa công việc và cảm xúc? Cô sẽ làm.
Trong công việc, Nguyệt Linh vẫn là cố vấn sắc bén, luôn đúng giờ trong mọi cuộc họp, chuẩn bị hồ sơ hoàn hảo, và đưa ra những lời khuyên chiến lược không thể bác bỏ. Nhưng ngoài công việc, bức tường băng giá cô dựng lên còn kiên cố hơn cả bức tường mà Minh Viễn đã xây dựng quanh mình.
Buổi tối, Minh Viễn cố gắng tìm một sự kết nối.
“Hôm nay cô nên ăn chút gì đó,” anh nói, khi thấy cô ngồi làm việc trên laptop trong phòng khách.
“Tôi đã gọi đồ ăn ngoài rồi, Tổng giám đốc Lục. Cảm ơn sự quan tâm của anh.” Nguyệt Linh đáp, mắt không rời màn hình. Giọng cô chuyên nghiệp, lịch sự đến mức xa cách, không còn chút hơi ấm nào của sự thân mật ngầm trước kia.
“Cô có thể sử dụng bếp của tôi. Đó là một trong những điều khoản trong hợp đồng...”
“Hợp đồng chỉ quy định tôi phải sống dưới một mái nhà với anh, không quy định tôi phải ăn cùng anh, hay sử dụng chung tiện ích. Tôi tôn trọng không gian của anh, mong anh cũng vậy.”
Minh Viễn cảm thấy khó chịu. Cô đã lấy lại chiếc vòng bạch kim và khóa nó trong hộp trang sức. Cô không còn mặc chiếc váy trắng anh đã tặng. Cô trở lại là Nguyệt Linh của ngày đầu tiên: sắc lạnh, thông minh, và hoàn toàn không thể chạm tới.
Sự vắng mặt của cô trong không gian cá nhân khiến Minh Viễn mất kiểm soát một cách lạ lùng. Anh đã quen với việc có cô ở đó, sẵn sàng cho một cuộc đối thoại bất ngờ, hoặc một cái chạm vô tình. Giờ đây, chỉ còn lại sự im lặng. Anh nhận ra, sự cô độc thực sự không phải là sống một mình, mà là mất đi một người đã từng ở rất gần.
2. Đòn Cá Nhân Tàn Nhẫn Của Lục Ngọc Lan
Lục Ngọc Lan không phải là người dễ dàng chấp nhận thất bại pháp lý. Bà ta biết rằng tấn công vào tài sản của A&V là không đủ, nhưng tấn công vào trái tim của Nguyệt Linh, nơi Minh Viễn không thể bảo vệ, mới là đòn chí mạng.
Hai ngày sau phán quyết, Nguyệt Linh nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện phục hồi chức năng cao cấp của mẹ cô.
“Cô Trần, chúng tôi rất tiếc phải thông báo, nhưng hợp đồng cung cấp dịch vụ của quý khách đã bị chấm dứt. Bệnh viện đã nhận được chỉ thị từ tập đoàn nắm giữ quỹ bảo trợ của chúng tôi về việc ưu tiên sử dụng quỹ cho các bệnh nhân khác. Mẹ cô phải chuyển viện trong vòng 48 giờ.”
Nguyệt Linh đứng sững sờ. Quỹ bảo trợ đó, cô biết, nằm dưới sự kiểm soát của một tổ chức từ thiện mà Lục Ngọc Lan là thành viên hội đồng sáng lập. Đây là sự trả thù bẩn thỉu nhất, lợi dụng nỗi đau cá nhân của Nguyệt Linh để gây áp lực lên Minh Viễn.
Mẹ cô đang trong giai đoạn phục hồi quan trọng nhất. Bất kỳ sự xáo trộn nào cũng có thể hủy hoại tiến trình điều trị.
“Không, tôi sẽ thanh toán bằng tiền mặt,” Nguyệt Linh nói, giọng cô run rẩy.
“Chúng tôi xin lỗi. Đây là quyết định của ban quản lý quỹ, không phải vấn đề thanh toán. Chúng tôi không thể giữ lại bệnh nhân không có bảo trợ, dù cô có trả bao nhiêu đi nữa.”
Nguyệt Linh cố gắng liên hệ với các bệnh viện khác, nhưng dường như tất cả các cơ sở phục hồi chức năng hàng đầu trong thành phố đều đột ngột "hết chỗ". Đó là sức mạnh của Lục gia khi họ quyết tâm chèn ép một người phụ nữ không có gốc rễ.
Cô không nói với Minh Viễn. Sau lời tuyên bố lạnh lùng của anh, cô không muốn anh nghĩ rằng cô quay lại với anh chỉ vì cần tiền hoặc sự bảo vệ. Cô phải tự lo.
Suốt đêm, Nguyệt Linh vùi đầu vào các cuộc gọi, các email, tìm kiếm bất cứ luật sư nào có thể kiện được tổ chức từ thiện đó, nhưng vô vọng. Đòn của Ngọc Lan quá hoàn hảo: đó là hành động từ thiện "có lý do", che giấu dưới vỏ bọc pháp luật.
3. Sự Phản Ứng Của Băng Sơn
Sự thật không bao giờ thoát khỏi Minh Viễn. Anh có một hệ thống giám sát tinh vi, không phải để theo dõi Nguyệt Linh, mà để bảo vệ khỏi những đòn tấn công từ nội bộ gia tộc. Khi anh thấy báo cáo về việc tài khoản quỹ bảo trợ bị phong tỏa, anh hiểu ngay Ngọc Lan đang làm gì.
Minh Viễn xông vào phòng khách. Nguyệt Linh đang ngồi trên sàn, xung quanh là giấy tờ và hồ sơ bệnh án, khuôn mặt cô trắng bệch vì kiệt sức và lo lắng.
“Tại sao cô không nói cho tôi biết chuyện này?” Minh Viễn hỏi, giọng anh trầm và đầy giận dữ.
Nguyệt Linh ngước nhìn anh, trong mắt cô không còn sự tin tưởng, chỉ còn sự mệt mỏi cùng cực. “Anh nói với tôi rằng anh không có tình yêu để đáp lại sự thấu hiểu của tôi. Vậy tại sao tôi phải chia sẻ nỗi đau cá nhân của tôi với anh, Tổng giám đốc Lục? Đây là vấn đề của tôi, tôi sẽ tự giải quyết.”
“Vấn đề của cô là vấn đề của tôi!” Minh Viễn gằn giọng. “Ngọc Lan đang dùng cô để tấn công tôi. Cô có biết bà ta muốn gì không? Bà ta muốn cô phải rời khỏi tôi trong tuyệt vọng, để anh ta có cớ hủy bỏ mọi hợp đồng! Tôi sẽ giải quyết nó. Tôi sẽ mua đứt cái bệnh viện đó.”
“Không!” Nguyệt Linh hét lên, đứng bật dậy. “Không phải mọi thứ trên đời này đều có thể giải quyết bằng tiền, Minh Viễn! Đó là cái lỗi lầm lớn nhất của anh! Anh đã mua tôi, anh đã mua sự hợp tác của tôi, và bây giờ anh định mua sự phục hồi của mẹ tôi ư? Tôi không cần sự ban ơn của anh nữa!”
Minh Viễn sững sờ trước sự bùng nổ của cô. Sự giận dữ của cô không nhằm vào Ngọc Lan, mà nhằm vào chính anh, vào triết lý sống của anh.
“Vậy cô muốn gì? Cô muốn tôi làm gì?”
4. Đốt Cháy Giao Ước
Nguyệt Linh lùi lại, nhìn thẳng vào Minh Viễn. Đôi mắt cô long lanh, nhưng không phải vì nước mắt, mà vì sự quyết tâm sắt đá. Cô bước đến tủ, mở khóa và lấy ra chiếc hộp nhung đỏ chứa tài liệu quan trọng nhất mà cô đã cất giữ: bản gốc Hợp đồng Hôn nhân chiến lược được ký kết giữa cô và Minh Viễn.
“Anh hỏi tôi muốn gì ư?” Nguyệt Linh nói, giọng cô giờ đây trở nên điềm tĩnh đáng sợ. “Tôi muốn chấm dứt cái thỏa thuận nhục nhã này. Tôi muốn chứng minh rằng giá trị của tôi, sự trung thành của tôi, và sự thấu hiểu mà tôi dành cho anh, không hề nằm trong bất kỳ điều khoản pháp lý nào.”
Minh Viễn cảm thấy một nỗi sợ hãi lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nỗi sợ hãi mà anh chưa từng trải qua kể từ Milan. Anh đã mất cha mẹ, anh đã mất niềm tin, nhưng chưa bao giờ anh sợ mất đi quyền kiểm soát đối với một nhân tố quan trọng đến thế.
“Đừng làm chuyện ngu xuẩn,” anh cảnh báo. “Hợp đồng đó là bằng chứng duy nhất cho tính hợp pháp của hôn nhân chúng ta.”
Nguyệt Linh chỉ cười buồn. “Hợp pháp ư? Anh đã dùng nó để biện minh cho sự lạnh lùng của anh trước tòa. Anh đã dùng nó để phủ nhận mọi cảm xúc thật sự đã nảy sinh giữa chúng ta. Cái hợp đồng này, Minh Viễn, nó là bức tường ngăn cách giữa anh và con người thật của anh.”
Cô đi đến lò sưởi giả trang trí trong phòng khách, bật công tắc điện để tạo ra ngọn lửa giả (vì penthouse không có lò sưởi thật, nhưng Nguyệt Linh vẫn tạo ra bầu không khí kịch tính). Cô lấy chiếc bật lửa mạ vàng mà Minh Viễn thường dùng để châm xì gà, châm lửa vào góc của bản hợp đồng.
Ngọn lửa nhanh chóng liếm vào tờ giấy dày.
Minh Viễn lao tới, tay anh chạm vào tay cô, nhưng đã quá muộn. Bản hợp đồng bằng giấy da dê cao cấp, từng là nền tảng cho sự hợp tác và sự an toàn của họ, nhanh chóng cháy rụi thành tro đen. Mùi khói giấy cháy lan tỏa khắp căn phòng, mang theo một cảm giác kết thúc và bắt đầu.
“Hợp đồng đã chết,” Nguyệt Linh thì thầm, ném những tàn tro xuống lò sưởi giả. “Bây giờ, nếu anh muốn tôi ở lại, nếu anh muốn tôi chiến đấu vì A&V, anh phải làm điều đó vì sự lựa chọn, không phải vì luật pháp hay tiền bạc.”
“Bây giờ, anh có thể mua bất cứ bệnh viện nào anh muốn để giải quyết chuyện của mẹ tôi. Nhưng điều đó sẽ không mua được sự tin tưởng của tôi nữa. Anh phải chứng minh rằng sự thấu hiểu của tôi có giá trị, không chỉ là một công cụ chiến lược.”
Minh Viễn đứng đó, bất động. Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô, lần đầu tiên anh để lộ sự dao động. Cái chết của giao ước này không chỉ hủy bỏ một văn bản, nó đã phơi bày sự trần trụi và nguy hiểm của mối quan hệ giữa họ. Mối quan hệ đó giờ đây chỉ còn là hai người, đứng giữa ngọn lửa tàn, không có gì bảo vệ ngoài chính bản thân họ. Ngọn lửa đã cháy rụi ranh giới, và Minh Viễn, vị lãnh chúa của Băng Sơn, đã cảm thấy nỗi sợ hãi tột cùng: sợ mất cô vĩnh viễn, không phải vì một điều khoản, mà vì sự lựa chọn tự do của cô.
5. Cam Kết Mới
Minh Viễn hít một hơi sâu, sự giận dữ ban đầu đã tan biến, thay thế bằng một sự tôn trọng miễn cưỡng, gần như là ngưỡng mộ. Cô đã làm điều mà không ai dám làm: thách thức triết lý tồn tại của anh.
“Cô nghĩ tôi không thể làm được sao?” Minh Viễn hỏi. “Cô nghĩ tôi không biết tôn trọng sự lựa chọn?”
Anh rút điện thoại, gọi cho Luật sư Hoàng, người đã giúp họ thắng kiện. “Nghe đây. Hãy giải quyết vấn đề của Bệnh viện Phục hồi chức năng Thiên Ân. Mua lại toàn bộ cổ phần kiểm soát, ngay lập tức. Đảm bảo mọi nhân viên đã chăm sóc mẹ Nguyệt Linh được giữ lại với lương tăng gấp đôi. Lục Ngọc Lan không thể động vào.”
Anh quay sang Nguyệt Linh, khuôn mặt anh trở nên nghiêm nghị. “Tôi làm điều này không phải vì hợp đồng, Nguyệt Linh. Tôi làm điều này vì cô là người phụ nữ tôi đã chọn để bảo vệ. Và tôi bảo vệ những gì là của tôi, dù cô có đốt bao nhiêu tờ giấy đi nữa.”
“Nhưng hãy nhớ, cô đã đốt đi sự bảo đảm. Cô đã tự do, và tôi cũng vậy. Từ giờ trở đi, mọi hành động của chúng ta đều là sự lựa chọn cá nhân.”
Minh Viễn bước ra khỏi phòng, để lại Nguyệt Linh một mình với tro tàn và sự hỗn loạn trong tim. Cô đã giành lại sự tự do và buộc anh phải hành động bằng cảm xúc, không phải bằng luật lệ. Nhưng cái giá là sự không chắc chắn tuyệt đối. Liệu anh có thể yêu? Hay anh sẽ chỉ tiếp tục bảo vệ, nhưng không bao giờ yêu thương?