hợp đồng bí mật: nữ thư ký và tổng tài lạnh lùng

Chương 7: Vũ Điệu Kim Cương và Cái Giá Của Vị Hôn Thê


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Chiếc Váy Cưới và Lời Hứa Lạnh Lùng

Sáng hôm sau, Nguyệt Linh được đưa đến một studio may đo danh tiếng, nơi đón tiếp giới thượng lưu. Lục Minh Viễn đã chọn cho cô một chiếc váy cưới cao cấp được thiết kế riêng. Không có sự lãng mạn, chỉ có sự chuyên nghiệp lạnh lùng của những người thợ.

Chiếc váy, mang tên "Huyết Lệ Thủy Tinh," là một kiệt tác của lụa satin trắng ngà và ren Pháp, đính hàng ngàn viên pha lê lấp lánh, ôm sát cơ thể cô rồi xòe nhẹ ở chân váy. Khi Nguyệt Linh bước ra, cô không còn là cô gái mạnh mẽ trong phòng họp nữa, mà là một cô dâu hoàn hảo, lộng lẫy và lạnh lẽo.

Minh Viễn đang chờ, tựa lưng vào tường. Anh mặc một bộ vest đen bespoke, hoàn toàn trái ngược với vẻ thuần khiết của cô. Ánh mắt anh lướt qua cô, từ vương miện nhỏ trên tóc đến gót giày.

“Hoàn hảo,” anh nhận xét, không một chút cảm xúc. “Nó giống như một chiếc áo giáp. Bảo vệ nhưng cũng trói buộc.”

Nguyệt Linh cảm thấy bị xuyên thấu. Cô biết rõ ý nghĩa của nó: Chiếc váy này là biểu tượng cho vai diễn, sự xa hoa mà cô nhận được đi kèm với xiềng xích của thỏa thuận.

“Tôi không cần áo giáp, Tổng giám đốc Lục,” cô đáp, cố gắng giữ giọng điệu sắc sảo. “Tôi cần một vũ khí.”

Anh tiến lại gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn vỏn vẹn một hơi thở. Mùi hương gỗ đàn hương và bạc hà từ anh bao trùm cô.

“Sự thông minh của cô chính là vũ khí. Chiếc váy này, chiếc nhẫn này, chỉ là đạn dược. Đừng quên mục tiêu của chúng ta là gì.”

Minh Viễn đưa tay lên, chạm nhẹ vào xương quai xanh tinh tế lộ ra từ cổ áo váy. Nguyệt Linh cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Khoảnh khắc này, trong bộ trang phục biểu tượng của tình yêu, lại là lúc họ gần gũi nhất mà cũng xa cách nhất. Anh là người đàn ông cô sẽ "kết hôn" trước hàng trăm người, nhưng cô còn biết rõ anh hơn cả những viên pha lê trên váy.

“Tôi biết rất rõ mục tiêu, Minh Viễn,” cô thì thầm, lần đầu tiên gọi thẳng tên anh mà không kèm chức danh, một hành động vô thức. “B&G. Và tôi sẽ có được nó.”

Anh mỉm cười, một nụ cười gần như dịu dàng, nhưng chỉ kéo dài một giây. “Tôi tin cô, Nguyệt Linh. Bây giờ, hãy chuẩn bị cho màn trình diễn của đời cô.”

2. Tiệc Đính Hôn: Màn Kịch Hoàng Gia

Buổi tối, khách sạn Imperial tráng lệ hóa thành một sân khấu kim cương và ánh sáng. Đại sảnh được trang hoàng bằng hoa hồng trắng và pha lê, phục vụ những món ăn thượng hạng nhất. Đây không phải là một buổi tiệc đính hôn, đây là một tuyên bố quyền lực của tập đoàn A&V và dòng họ Lục.

Nguyệt Linh bước xuống cầu thang lớn bên cạnh Minh Viễn. Cô đeo chiếc nhẫn kim cương mười carat rực rỡ, trang điểm tinh xảo, và mang một vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách, hoàn toàn phù hợp với người thừa kế Lục gia. Cô là tâm điểm, là niềm ghen tỵ và tò mò của mọi ánh mắt.

Màn trình diễn bắt đầu. Họ di chuyển giữa các nhóm khách mời, Minh Viễn giới thiệu cô với các đối tác chiến lược và các thành viên gia tộc Lục.

"Đây là vợ chưa cưới của tôi, Nguyệt Linh. Cô ấy sẽ phụ trách cố vấn chiến lược mới cho tập đoàn," Minh Viễn nói, tay đặt hờ lên eo cô. Cử chỉ đó vừa đủ thân mật để khẳng định mối quan hệ, nhưng cũng đủ xa cách để giữ sự chuyên nghiệp.

Nguyệt Linh đáp lại bằng những nụ cười duyên dáng, những cái bắt tay chắc chắn và những câu chuyện thông minh về thị trường tài chính, không hề tỏ ra bối rối hay kém cỏi. Cô không phải là một cô dâu e lệ; cô là một nữ hoàng vừa đăng quang.

Màn kịch diễn ra hoàn hảo cho đến khi gặp phải nhóm gia đình.

Bà Lục, mẹ của Minh Viễn, một người phụ nữ quyền quý và nghiêm khắc, tiếp cận họ. “Nguyệt Linh, con thật lộng lẫy. Nhưng đừng quên, vai trò của người phụ nữ Lục gia không chỉ là đẹp.”

“Con hiểu, thưa bác,” Nguyệt Linh mỉm cười nhẹ. “Vai trò của con là đảm bảo tài sản của Lục gia không bị hao hụt. Con tin con có thể làm tốt hơn bất kỳ ai khác.” Lời đáp không kiêu căng, mà là một lời hứa chắc chắn, khiến Bà Lục im lặng.

3. Đòn Phủ Đầu Của Kẻ Săn Mồi

Khi Minh Viễn bận giao tiếp với một chính trị gia quan trọng, Tô Đông Quân xuất hiện. Anh ta mặc bộ tuxedo đen lấp lánh, ánh mắt đầy vẻ thách thức.

“Màn trình diễn hoàn hảo, Nguyệt Linh,” Đông Quân nói, nâng ly rượu vang đỏ. “Đáng tiếc, tôi biết sau lớp mặt nạ này, cô vẫn là cô gái đã từng bị đuổi khỏi vị trí Phó Giám đốc ở Hong Kong vì một quyết định sai lầm.”

Nguyệt Linh vẫn giữ nụ cười. “Tôi bị đuổi vì dám thách thức lợi ích nhóm, Tô. Và tôi đã mang lại gấp mười lần giá trị đó cho A&V. Anh thì sao? Dự án Sông Hàn của anh đang bị đóng băng bởi chính tôi. Tôi nghĩ thất bại của anh đáng xấu hổ hơn quá khứ của tôi nhiều.”

Đông Quân ghé sát vào tai cô, giọng thì thầm sắc lạnh: “Minh Viễn biết tất cả về quá khứ của cô. Anh ta biết cô khao khát tiền bạc và quyền lực như thế nào. Anh ta sẽ dùng chính khao khát đó để bóp méo cô, Nguyệt Linh. Anh ta không yêu cô. Anh ta chỉ mua cô.”

“Và anh nghĩ anh đang nói điều gì mới mẻ?” Nguyệt Linh đáp trả, vẫn mỉm cười và nhấp một ngụm champagne. “Chúng tôi có một hợp đồng chuyên nghiệp, và tôi đang thực hiện nó. Không phải tất cả các cuộc hôn nhân thượng lưu đều bắt nguồn từ tình yêu, Tô. Anh biết rõ điều đó hơn ai hết. Anh ghen tị vì Minh Viễn không cần phải ‘yêu’ tôi, mà vẫn dùng tôi để đánh bại anh.”

Đông Quân bất ngờ. Anh ta đã dự đoán Nguyệt Linh sẽ bị tổn thương, yếu đuối, nhưng cô lại chấp nhận sự thật tàn nhẫn này và biến nó thành sức mạnh.

Anh ta quyết định tung ra đòn chí mạng. “Tôi có một hồ sơ về người thân của cô. Nếu tôi cho cánh báo chí xem... sự thật về gia đình cô...”

“Thử đi,” Nguyệt Linh cắt lời, mắt cô lóe lên sự lạnh lùng. “Minh Viễn đã xem xét mọi hồ sơ. Anh ấy là người đàn ông thâm sâu hơn anh nghĩ. Anh ta không để cho bất kỳ ai có điểm yếu để tấn công anh ta, kể cả vợ chưa cưới của mình. Nếu anh dùng gia đình tôi để tấn công anh ấy, anh sẽ tự đốt cháy mình. Hãy nhớ quy tắc của trò chơi này: Tôi là người phụ nữ của anh ta. Anh động vào tôi, anh động vào A&V.”

4. Bàn Cờ Đen Tối

Minh Viễn quay lại, dường như đã thấy sự căng thẳng giữa hai người. Anh tiến đến, vòng tay ôm trọn Nguyệt Linh từ phía sau.

“Hai người đang nói gì vui vậy?” Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt anh nhìn Đông Quân lại sắc như dao cạo.

Đông Quân nhanh chóng thay đổi vẻ mặt. “Chúng tôi đang thảo luận về việc cô Nguyệt Linh đã tiết kiệm cho A&V bao nhiêu tiền trong quý vừa rồi. Thật ấn tượng. Tôi hy vọng cô ấy không quá mệt mỏi vì công việc mà quên đi những trách nhiệm làm dâu.”

“Nguyệt Linh là người phụ nữ đa năng,” Minh Viễn trả lời, siết nhẹ eo cô. “Cô ấy xử lý công việc xuất sắc, và cô ấy là một ‘nữ chủ’ tuyệt vời. Không cần anh phải lo lắng, Đông Quân. Hãy tập trung vào việc khôi phục Dự án Sông Hàn theo ý của cố vấn của tôi.”

Nguyệt Linh cảm nhận hơi ấm từ Minh Viễn. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng anh đang bảo vệ cô, không phải vì tình cảm, mà vì cô là tài sản chiến lược của anh. Vai diễn này khiến họ trở thành đồng minh hoàn hảo.

Đông Quân biết mình đã thất bại trong đòn tấn công đầu tiên. Anh ta lùi lại, nâng ly chào. “Chúc mừng đính hôn, hai người. Tôi tin rằng đây sẽ là một... cuộc hôn nhân thú vị.”

5. Lời Thú Nhận Nửa Vời

Buổi tiệc kết thúc lúc nửa đêm. Nguyệt Linh cảm thấy kiệt sức, cả thể chất lẫn tinh thần. Họ trở về căn penthouse của Minh Viễn. Cô vội vàng vào phòng riêng để tháo bỏ chiếc váy nặng nề và chiếc nhẫn ngột ngạt.

Minh Viễn đứng bên cửa sổ, thư giãn trong chiếc áo choàng tắm lụa. Anh nhìn cô, ánh mắt không còn sự gay gắt của công việc, chỉ còn sự mệt mỏi.

“Cô đã làm rất tốt,” anh nói, giọng anh trầm hơn, không còn vẻ giả tạo nữa. “Cô đã thể hiện sự kiểm soát hoàn hảo. Tô Đông Quân không bao giờ ngờ cô lại công khai chấp nhận sự thật lạnh lùng của thỏa thuận này.”

Nguyệt Linh thở dài, ngồi phịch xuống ghế sofa. “Anh ta đã cố gắng dùng quá khứ của tôi và sự thật rằng đây là một hợp đồng mua bán. Nhưng tôi đã dùng chính những quy tắc anh đặt ra để đối phó anh ta.”

“Quy tắc nào?”

“Quy tắc Một: ‘Cô là người phụ nữ của tôi, chỉ của tôi.’ Tôi đã biến nó thành một lời cảnh báo đối với anh ta. Bất kỳ sự tấn công nào vào tôi đều là tấn công vào tài sản của anh, Minh Viễn. Và anh không bao giờ để tài sản của mình bị tổn hại.”

Minh Viễn bước đến, đưa cho cô một ly nước lọc. “Đông Quân là một kẻ nguy hiểm. Anh ta sẽ không dừng lại. Anh ta nhìn thấy tiềm năng của cô, và đó là lý do anh ta muốn phá hủy cô.”

“Tôi cũng nhìn thấy tiềm năng của anh ta,” Nguyệt Linh thừa nhận. “Và tôi sẽ không để anh ta phá hoại sự nghiệp mà tôi đang xây dựng.”

Minh Viễn im lặng một lát, sau đó anh nói, giọng nói gần như là một lời thú nhận: “Tôi đã chọn cô, Nguyệt Linh, không chỉ vì sự thông minh. Tôi chọn cô vì tôi biết cô sẽ không yêu tôi. Cô quá thực tế, quá tập trung vào mục tiêu của mình. Tình yêu là sự yếu đuối. Và tôi không thể yếu đuối.”

Nguyệt Linh nhìn anh, người đàn ông quyền lực nhất thành phố, đang thú nhận sự sợ hãi của mình.

“Tôi cũng không thể yếu đuối, Minh Viễn,” cô đáp. “Tôi cần B&G. Và anh cần sự bảo vệ của tôi trước những kẻ săn mồi. Chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo của sự thiếu vắng tình yêu.”

Minh Viễn gật đầu, một tia sáng thoáng qua trong mắt anh, như thể anh vừa tìm thấy sự đồng điệu hiếm hoi.

“Ngủ ngon, Nguyệt Linh,” anh nói. “Và hãy giữ chiếc nhẫn đó. Nó là chiếc chìa khóa cho mọi thứ.”

Sau khi anh rời đi, Nguyệt Linh nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay mình, thứ đã khiến cô trở thành Nữ hoàng của đêm tiệc. Nó nặng trịch, không phải vì giá trị vật chất, mà vì cái giá của sự tự do và cảm xúc mà cô đã đánh đổi. Cô biết, vũ điệu kim cương chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×