1. Chiếc Ghế Trong Ban Giám Đốc
Chỉ hai ngày sau khi chấp nhận hợp đồng đính hôn giả, Nguyệt Linh chính thức bước vào văn phòng mới: một phòng làm việc tối giản, hiện đại, nằm ngay đối diện văn phòng Tổng giám đốc Lục Minh Viễn. Vị trí này, trước đây chỉ dành cho các Phó Tổng Giám đốc cấp cao, khẳng định vị thế mới của cô.
Cuộc họp Ban Giám đốc quản lý rủi ro (Risk Management Board - RMB) đầu tiên diễn ra vào chiều thứ Tư.
Không còn là thư ký ghi chép, Nguyệt Linh ngồi ở vị trí ngang hàng với những người đàn ông và phụ nữ đã nắm giữ quyền lực tại A&V hàng thập kỷ. Sự xuất hiện của cô gây ra làn sóng xì xào và ánh mắt dò xét.
Minh Viễn mở đầu cuộc họp với phong thái lạnh lùng quen thuộc, giới thiệu cô bằng một câu ngắn gọn nhưng đầy sức nặng: “Cô Trần Nguyệt Linh. Cố vấn Chiến lược & Thành viên Ban Giám đốc. Quyết định của cô có trọng lượng tương đương với bất kỳ ai trong phòng này.”
Nguyệt Linh cảm nhận chiếc nhẫn kim cương nặng trịch trên tay, đó là chiếc áo choàng sắt bảo vệ cô, nhưng cũng là gánh nặng lớn nhất.
Chủ đề của cuộc họp là Dự án Cảng biển Sông Hàn – một thương vụ đầu tư cơ sở hạ tầng trị giá 500 triệu đô la mà A&V đang cân nhắc.
Minh Viễn trình bày dự án, nhấn mạnh lợi nhuận tiềm năng 300% trong năm năm. Tất cả thành viên RMB đều bày tỏ sự đồng thuận tuyệt đối.
Nguyệt Linh giữ im lặng cho đến phút cuối.
“Tôi có một câu hỏi,” cô nói, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
“Dự án này nằm trong khu vực có địa hình sạt lở phức tạp, và tôi thấy báo cáo địa chất cuối cùng bị lược bỏ. Ngoài ra, việc giải phóng mặt bằng sẽ vấp phải sự phản đối gay gắt từ ngư dân địa phương. Rủi ro về danh tiếng (Reputation Risk) và rủi ro chính trị (Political Risk) có thể vượt xa lợi nhuận tài chính.”
Một thành viên lão làng lên tiếng, giọng đầy khinh miệt: “Cô Trần, cô nên tập trung vào việc chuẩn bị cho hôn lễ hơn là các báo cáo địa chất mà chúng tôi đã dành tháng để nghiên cứu.”
Minh Viễn đập mạnh ngón tay xuống bàn, tiếng động khô khốc vang vọng. “Hãy để cô ấy nói. Cô ấy là chuyên gia phân tích rủi ro mới của tôi.”
Nguyệt Linh không nao núng, cô nhìn thẳng vào Minh Viễn.
“Tổng giám đốc Lục, tôi thấy Ngài quá tập trung vào tiềm năng lợi nhuận mà bỏ qua tính bền vững. Nếu dự án thất bại do sạt lở, A&V sẽ mất ít nhất 150 triệu đô la tiền đặt cọc và danh tiếng.”
Cô đã mổ xẻ chính chiến lược của anh. Ánh mắt Minh Viễn nheo lại, nhưng không phải vì giận dữ, mà vì sự hứng thú. Đây là lần đầu tiên có người dám công khai thách thức anh trong phòng họp.
“Đề xuất của cô là gì, Nguyệt Linh?” anh hỏi, tên cô được phát âm đầy quyền lực.
“Tạm hoãn ba tháng. Yêu cầu một cuộc khảo sát địa chất độc lập và lập kế hoạch đối thoại trực tiếp với cộng đồng địa phương. Bảo vệ vốn là ưu tiên hàng đầu, không phải tốc độ.”
Minh Viễn mỉm cười, một nụ cười gần như là chiến thắng. “Thỏa thuận. Dự án Sông Hàn bị hoãn. Cô Trần Nguyệt Linh sẽ phụ trách giám sát quá trình đánh giá rủi ro mới.”
2. Sự Đổ Bộ Của Kẻ Thách Thức
Vào cuối ngày, Nguyệt Linh đang xem xét lại báo cáo về B&G thì một người đàn ông bước vào, mang theo mùi nước hoa nam tính và sự tự tin phô trương.
Anh ta cao ráo, gương mặt góc cạnh và mặc bộ vest xám Italy đắt tiền.
“Chào mừng đến với A&V, ‘Vị hôn thê’ của Lục Minh Viễn,” anh ta nói, giọng mang theo sự châm biếm.
Nguyệt Linh đứng dậy, giữ vẻ bình tĩnh. “Tôi là Trần Nguyệt Linh. Anh là?”
“Tô Đông Quân. Anh họ của Minh Viễn, và là Phó Tổng giám đốc phát triển kinh doanh. Đồng thời, tôi là người sẽ kế nhiệm Minh Viễn nếu anh ta bị… phân tâm quá nhiều bởi hôn nhân.”
Tô Đông Quân chính là người điều hành dự án Sông Hàn.
“Rất vui được gặp anh, Tô. Tôi đã đọc hồ sơ dự án của anh. Rất nhiều rủi ro bị bỏ qua.”
Đông Quân cười khẩy. “Ồ, cô bé Lọ Lem mới của Minh Viễn đang cố gắng thể hiện mình thông minh hơn cả tôi sao? Cô nghĩ chiếc nhẫn đó là tấm vé an toàn ư? Cô chỉ là một con tốt để anh ta ổn định cổ đông thôi.”
“Con tốt?” Nguyệt Linh nhếch môi. “Tôi đã tiết kiệm cho A&V 300 triệu đô la ở Hong Kong. Tôi nghĩ tôi là một ‘con tốt’ khá đắt giá. Anh có thể thử chống lại quyết định của tôi về Sông Hàn, nhưng anh sẽ chống lại quyết định của Tổng giám đốc Lục.”
Đông Quân tiến lại gần, dựa tay vào bàn làm việc của cô. “Minh Viễn không biết sự mềm yếu của anh ta. Mọi người đều biết anh ta chưa bao giờ để bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào anh ta quá lâu. Cô nghĩ cô sẽ là ngoại lệ?”
“Tôi không tìm kiếm tình yêu, Tô,” Nguyệt Linh lạnh lùng đáp. “Tôi tìm kiếm lợi nhuận. Nếu anh muốn quyền lực, hãy mang lại lợi nhuận lớn hơn tôi.”
Đông Quân nhìn sâu vào mắt cô, nhận ra sự quyết tâm và thông minh đáng sợ của cô. Anh ta lùi lại, nở một nụ cười nguy hiểm.
“Cô thật thú vị. Hẹn gặp cô trong buổi tiệc đính hôn.”
3. Thử Thách Của Sự Thật
Vào đêm đó, Minh Viễn mời Nguyệt Linh đến căn penthouse. Khác với những lần trước, không có công việc, không có áp lực thương vụ, chỉ có sự im lặng kéo dài.
“Cô đã làm tốt trong cuộc họp RMB,” Minh Viễn nói, nhìn ra thành phố.
“Anh đã biết tôi sẽ công kích dự án Sông Hàn,” Nguyệt Linh khẳng định. “Anh cố tình để tôi làm thế để thể hiện quyền lực của tôi với Ban Giám đốc.”
Minh Viễn quay lại. “Đúng vậy. Tôi đã đặt bẫy cho họ, và cô đã nhảy vào một cách hoàn hảo. Cô đã chứng minh rằng việc đính hôn với cô không phải là sự yếu đuối, mà là việc mua lại một bộ óc chiến lược sắc bén.”
Nguyệt Linh cảm thấy bị lợi dụng, nhưng đồng thời, cô cũng nhận được sự công nhận mà cô khao khát.
“Tô Đông Quân đã gặp tôi,” cô nói.
“Đương nhiên rồi. Anh ta là kẻ săn mồi. Anh ta muốn mọi thứ của tôi,” Minh Viễn trả lời thờ ơ. “Anh ta sẽ cố gắng sử dụng cô để chống lại tôi.”
“Và nếu anh ta thành công?”
Minh Viễn nhếch mép. “Không ai thành công được. Nhưng tôi cần cô hiểu rõ luật chơi. Vai diễn này có ba quy tắc.”
Anh tiến lại gần, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Một. Trước công chúng và gia đình tôi: Cô là người phụ nữ của tôi, chỉ của tôi. Không được phép thân mật với bất kỳ ai khác.”
“Hai. Cô được phép hành động, nói năng và ra quyết định như vợ chưa cưới của tôi. Nhưng không bao giờ được phép yêu tôi.”
Nguyệt Linh nuốt nước bọt. “Và quy tắc thứ ba?”
Minh Viễn nhìn vào chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, ánh mắt anh tối sầm lại.
“Ba. Đừng bao giờ tháo chiếc nhẫn ra. Khi cô đeo nó, cô có mọi thứ. Nếu cô tháo nó ra, hợp đồng chấm dứt ngay lập tức, và cô sẽ phải đối mặt với Lục Minh Viễn thật sự.”
Sự thật lạnh lùng của hợp đồng giả tạo này bao trùm lên cô. Nguyệt Linh gật đầu. “Rõ.”
“Tốt,” Minh Viễn nói, giọng anh dịu đi một chút, “Bây giờ, hãy nói về chiếc váy cưới của cô. Chúng ta có một buổi thử đồ vào sáng mai.”
Sự chuyển đổi đột ngột từ cuộc đối thoại quyền lực sang việc chuẩn bị cho hôn lễ giả khiến Nguyệt Linh nhận ra chiều sâu của vai diễn mà cô sắp phải đảm nhận.