hợp đồng bí mật: nữ thư ký và tổng tài lạnh lùng

Chương 9: Tiệc Tối Lục Gia - Áp Lực Của Chiếc Vương Miện Thép


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sự Chuẩn Bị Tàn Nhẫn

Buổi tiệc tối thường niên của gia tộc Lục không phải là một sự kiện xã giao, mà là một cuộc thẩm vấn không lời. Đây là lần đầu tiên Nguyệt Linh xuất hiện chính thức với tư cách là vị hôn thê của người thừa kế, Lục Minh Viễn. Sau thất bại thảm hại của Tô Đông Quân trong việc phá hoại thương vụ B&G, cô biết rằng sự đối đầu sẽ không còn là những đòn tấn công tài chính tinh vi nữa, mà là những mũi tên độc được tẩm mật ngọt trong các cuộc trò chuyện.

Trong phòng thay đồ tại penthouse của Minh Viễn, Nguyệt Linh mặc chiếc đầm dạ hội màu xanh sapphire sẫm. Thiết kế tối giản nhưng sang trọng, tôn lên vẻ thanh lịch lạnh lùng. Minh Viễn quan sát cô qua gương, gương mặt anh không biểu lộ cảm xúc.

“Hôm nay, cô không chỉ là cố vấn chiến lược của tôi, cô là ‘chiếc vương miện’ mà tôi đội lên đầu,” anh nói, chỉnh lại cổ áo sơ mi. “Chiếc vương miện này không làm bằng kim cương, Nguyệt Linh. Nó làm bằng thép.”

Nguyệt Linh quay lại, đối diện với anh. “Vương miện thép, hay Áo choàng Sắt?”

“Là một,” Minh Viễn đáp. “Gia tộc Lục là những kẻ săn mồi. Họ sẽ đào sâu vào quá khứ của cô, vào gia đình cô, vào hợp đồng của chúng ta. Họ sẽ cố gắng tìm ra bất kỳ vết nứt nào để chứng minh cô không xứng đáng với vị trí này, bởi vì họ tin rằng chỉ có dòng máu Lục thuần khiết mới có quyền kiểm soát A&V.”

“Bao gồm cả mẹ anh?” Nguyệt Linh hỏi thẳng.

Minh Viễn gật đầu. “Mẹ tôi luôn tìm kiếm sự hoàn hảo và sự kiểm soát. Đối với bà, cô là một biến số. Cô đã chứng minh năng lực, nhưng bà sẽ muốn xem cô có thể trở thành một ‘người vợ Lục gia’ vô hình và biết nghe lời hay không. Đừng làm điều đó.”

“Tôi sẽ không bao giờ trở thành vô hình,” Nguyệt Linh khẳng định. “Nhưng tôi cần biết luật chơi. Tô Đông Quân sẽ có mặt chứ?”

“Tất nhiên. Anh ta là máu mủ. Anh ta sẽ dùng gia đình để tiếp cận cô, tạo ra kịch tính. Bất kỳ sai lầm nào của cô hôm nay đều là chiến thắng cho anh ta.”

Minh Viễn đưa cho cô một chiếc vòng tay bạch kim tinh xảo. “Đeo nó vào. Nó không phải là trang sức. Nó là máy ghi âm giọng nói.”

Nguyệt Linh ngước nhìn anh, ngạc nhiên. “Anh nghi ngờ ai đó trong gia đình sẽ...”

“Ghi lại mọi cuộc trò chuyện là quy tắc sống còn của tôi,” anh ngắt lời. “Nếu có bất kỳ lời đe dọa hoặc đề nghị bất hợp pháp nào được đưa ra, cô sẽ có bằng chứng. Đừng bao giờ đánh giá thấp sự tàn nhẫn của những người đang mỉm cười với cô.”

Cô đeo chiếc vòng vào, cảm thấy lạnh buốt trên cổ tay. Cả hai đều biết rằng trong Lục gia, lòng trung thành chỉ kéo dài đến khi lợi ích cá nhân bị đe dọa.

2. Dinh Thự Lục Gia và Sự Lạnh Lẽo Ngấm Ngầm

Dinh thự Lục gia nằm trên đồi cao, kiến trúc cổ điển châu Âu được bao quanh bởi khu vườn rộng lớn, tạo nên một vẻ uy nghi nhưng ngột ngạt.

Khi Nguyệt Linh và Minh Viễn bước vào, cô cảm nhận được không khí nặng nề, khác hẳn sự hào nhoáng của buổi tiệc đính hôn. Các thành viên gia tộc tụ họp trong phòng khách lớn, tiếng cười nói chỉ là lớp vỏ bọc mỏng manh che giấu sự cảnh giác và đánh giá.

Bà Lục, mặc bộ sườn xám thêu tinh xảo, tiếp đón họ với nụ cười chuẩn mực.

“Nguyệt Linh, con đến rồi. Mọi người đều háo hức gặp gỡ người phụ nữ đã giúp Minh Viễn cứu vãn B&G.” Giọng điệu của bà Lục mang ý mỉa mai, nhấn mạnh vào từ "giúp" như thể cô chỉ là một trợ lý cao cấp.

Nguyệt Linh đáp lại bằng sự kính trọng vừa đủ: “Con rất vinh dự, thưa bác. Con tin rằng mọi người ở đây đều chia sẻ mục tiêu chung là sự thịnh vượng của A&V.” Cô không nói về lòng trung thành gia đình, cô nói về mục tiêu kinh doanh, điều duy nhất Lục gia thực sự quan tâm.

Mũi tên đầu tiên đến từ cô của Minh Viễn, Lục Ngọc Lan, một người phụ nữ sắc sảo và lắm chuyện, nắm giữ cổ phần lớn.

“Cô Trần, tôi nghe nói cô xuất thân từ một gia đình rất... khiêm tốn,” Ngọc Lan nói, nhấp một ngụm rượu sherry. “Với vai trò là vợ của Minh Viễn, cô có chắc mình hiểu được áp lực khi phải duy trì truyền thống và danh tiếng của Lục gia không? Việc chỉ giỏi kiếm tiền e rằng chưa đủ.”

Nguyệt Linh mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Lan. “Thưa cô, tôi xuất thân từ gia đình dạy tôi rằng giá trị của một người không nằm ở tài sản thừa kế, mà ở khả năng tạo ra tài sản đó. A&V cần sự ổn định và đổi mới, không phải chỉ là truyền thống. Và về danh tiếng, tôi tin rằng việc tôi xuất hiện với tư cách là vợ của Tổng giám đốc sau khi giúp ông ấy vượt qua một cuộc khủng hoảng, đã tự nó là một tuyên bố danh dự rồi.”

Minh Viễn đặt tay lên vai Nguyệt Linh, hành động này ngầm khẳng định sự ủng hộ tuyệt đối của anh. “Cô tôi, Nguyệt Linh là người phụ nữ độc lập và có năng lực. Cô ấy sẽ mang đến sự thay đổi cần thiết cho gia đình này.”

3. Đòn Đánh Chí Mạng Của Tô Đông Quân

Bữa tối diễn ra trong phòng ăn lớn, nơi mọi người đều cố gắng tỏ ra lịch sự trong khi thăm dò lẫn nhau. Khi món khai vị vừa được dọn ra, Tô Đông Quân, trong bộ vest đắt tiền, đứng dậy.

“Tôi muốn nâng ly chúc mừng Minh Viễn và Nguyệt Linh,” Đông Quân nói, giọng đầy giả dối. “Minh Viễn, tôi thực sự ngưỡng mộ anh vì đã tìm được một vị hôn thê có thể giúp anh che giấu những sai lầm cá nhân. Đặc biệt là những sai lầm liên quan đến sự nghiệp của anh tại châu Âu vài năm trước.”

Minh Viễn cứng đờ người. Đây là một chủ đề cấm kỵ, liên quan đến một thất bại lớn của anh trong quá khứ mà không ai trong Lục gia dám nhắc tới.

“Tô Đông Quân, mọi sai lầm trong sự nghiệp đều là kinh nghiệm,” Minh Viễn lạnh lùng đáp, chuẩn bị đối phó.

Nhưng Nguyệt Linh đã nhanh hơn. Cô biết Đông Quân đang cố gắng tạo ra sự nghi ngờ về khả năng lãnh đạo của Minh Viễn, sử dụng quá khứ để làm suy yếu vị thế hiện tại.

“Phó Tổng giám đốc Tô,” Nguyệt Linh lên tiếng, giọng cô rõ ràng và sắc nét, thu hút mọi ánh mắt. “Tôi rất vinh dự khi anh quan tâm đến sự nghiệp của vị hôn phu tôi. Nhưng có vẻ anh quên mất rằng một trong những thành tích lớn nhất của anh trong năm qua là việc thất bại trong Dự án Sông Hàn. Một dự án mà tôi, người phụ nữ ‘che giấu sai lầm’ của Minh Viễn, đã buộc phải tạm dừng để bảo vệ lợi ích của A&V.”

“Anh nói về sai lầm của Minh Viễn ở châu Âu, tôi nói về sai lầm mới nhất của anh ở ngay thành phố này. Nếu anh không ngừng đào bới quá khứ của người khác, thì e rằng không ai dám nhìn vào tương lai của anh nữa.”

Đông Quân tái mặt. Cô đã dùng chính vũ khí của anh ta – sự thật tàn nhẫn – để tấn công lại.

Nhưng Đông Quân không chịu thua. Anh ta chuyển sang tấn công trực tiếp Nguyệt Linh.

“Nguyệt Linh, tôi nghe nói mẹ cô đang có vấn đề lớn về tài chính. Bệnh viện X đã yêu cầu thanh toán gấp chi phí phẫu thuật. Có phải cô đang dùng vị trí này để giải quyết vấn đề cá nhân? Cô sẽ hy sinh lợi ích của Lục gia để giúp đỡ gia đình mình chứ?”

Không khí trong phòng như đóng băng. Đây là đòn hiểm nhất: phơi bày sự yếu đuối cá nhân và nghi ngờ động cơ của cô.

Nguyệt Linh cảm thấy trái tim mình thắt lại, nhưng cô đã được Minh Viễn cảnh báo. Cô hít sâu, giữ bình tĩnh đáng kinh ngạc.

“Phó Tổng giám đốc Tô, mẹ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời. Và đúng, bà ấy đang có một chút khó khăn,” Nguyệt Linh nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt không hề nao núng. “Điều này cho thấy tôi là người thực tế, biết rõ giá trị của tiền bạc và sự khó khăn. Đó là lý do tôi không thể để anh hủy hoại A&V.”

“Và về việc tôi có hy sinh lợi ích của Lục gia hay không,” cô tiếp tục, giọng nói tự tin vang vọng trong phòng. “Tôi đã ký một hợp đồng hôn nhân với Tổng giám đốc Minh Viễn. Trong đó, quyền lợi của A&V và Lục gia được bảo vệ tuyệt đối. Anh ấy là người đàn ông thông minh. Anh ấy sẽ không để bất kỳ ai, bao gồm cả vị hôn thê của mình, làm tổn hại đến lợi ích của anh. Tôi không cần phải hy sinh điều gì, bởi vì tài chính của mẹ tôi đã được giải quyết một cách hợp pháp.”

Cô quay sang Minh Viễn, đặt bàn tay lên tay anh. “Minh Viễn, tôi tin tưởng vào sự bảo vệ của anh. Anh sẽ không để vị hôn thê của mình bị làm phiền bởi những vấn đề cá nhân tầm thường, đúng không?”

4. Vỏ Bọc Hợp Đồng

Minh Viễn hiểu ý. Nguyệt Linh đã trao cho anh một cơ hội để khẳng định quyền lực và sự kiểm soát.

Anh siết chặt tay cô, ánh mắt sắc như dao nhìn Tô Đông Quân. “Đông Quân, cô ấy nói đúng. Vấn đề gia đình của Nguyệt Linh đã được giải quyết dưới sự giám sát của luật sư Lục gia. Tôi đã đảm bảo mọi vấn đề tài chính cá nhân của cô ấy không bao giờ có thể trở thành điểm yếu để đối thủ tấn công A&V.”

Minh Viễn đứng dậy, tuyên bố trước cả gia tộc. “Cô ấy là vợ tôi, và tôi là người bảo vệ cô ấy. Bất kỳ sự tấn công nào vào Nguyệt Linh – dù là đào bới quá khứ, hay bôi nhọ động cơ – đều là sự nghi ngờ trực tiếp vào khả năng phán đoán và sự kiểm soát của tôi đối với tập đoàn. Tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai làm điều đó.”

Lời tuyên bố này không phải là lời yêu, mà là lời khẳng định quyền sở hữu và sự bảo vệ chiến lược. Nó trấn áp mọi cuộc tranh luận. Gia tộc Lục sợ nhất là sự giận dữ của Minh Viễn, bởi nó đồng nghĩa với việc họ bị gạt ra khỏi quyền lợi.

Tô Đông Quân biết mình đã thất bại thảm hại lần nữa. Anh ta không chỉ không làm suy yếu Nguyệt Linh, mà còn khiến Minh Viễn có cơ hội khẳng định lại vị thế của mình trước gia tộc.

Bà Lục theo dõi toàn bộ sự việc. Bà nhận ra Nguyệt Linh không phải là con rối, mà là một nữ chiến binh thông minh, người không chỉ bảo vệ bản thân mà còn biết cách củng cố quyền lực của con trai bà. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, Nguyệt Linh cảm thấy Bà Lục dường như đã chấp nhận cô, ít nhất là về mặt chiến lược.

5. Lời Thú Nhận Dưới Ánh Trăng

Khi bữa tiệc kết thúc, Nguyệt Linh và Minh Viễn rời đi trong sự im lặng. Trên đường về, Nguyệt Linh vẫn còn căng thẳng.

“Anh biết tất cả,” cô thì thầm, không cần nhìn anh. “Anh biết về vấn đề tài chính của mẹ tôi. Anh đã dùng nó như một quân bài dự phòng.”

Minh Viễn tập trung lái xe. “Tôi không dùng nó. Tôi đã giải quyết nó. Hợp đồng của chúng ta không chỉ là một tờ giấy, Nguyệt Linh. Nó là một thỏa thuận bảo vệ hai bên. Cô giúp tôi kiểm soát A&V, tôi đảm bảo cô không bao giờ phải lo lắng về cuộc sống cá nhân nữa.”

“Tại sao anh lại làm vậy?”

“Sự ổn định,” anh đáp. “Tôi cần sự tập trung hoàn toàn của cô. Nếu cô phải lo lắng về những chuyện cá nhân, cô sẽ không thể là cố vấn chiến lược hoàn hảo. Tôi đầu tư vào sự an toàn của cô để đảm bảo hiệu quả làm việc của cô. Đơn giản là kinh doanh.”

Nguyệt Linh quay đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn đường lướt qua, khuôn mặt Minh Viễn đầy vẻ bí ẩn.

“Cảm ơn anh,” cô nói, một lời cảm ơn chân thành. “Và tôi cũng đã dùng anh. Tôi đã dùng danh tiếng và sự bảo vệ của anh để thoát khỏi sự tấn công của Tô Đông Quân.”

Minh Viễn mỉm cười, nụ cười hiếm hoi và chân thật. “Chúng ta đã chứng minh rằng chúng ta là một đội không thể bị đánh bại, Nguyệt Linh. Gia tộc Lục đã thấy chiếc ‘vương miện thép’ của tôi. Và họ biết, nếu họ muốn tiếp cận tôi, họ phải thông qua cô.”

“Và nếu họ tấn công tôi, họ sẽ phải đối đầu với anh,” cô nói.

“Chính xác. Áo choàng Sắt đã hoạt động. Bây giờ, hãy chuẩn bị cho B&G. Chúng ta sẽ hoàn tất thương vụ mua lại.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×