1. Sự Bình Yên Giả Tạo
Sau chiến thắng vang dội tại tiệc tối Lục gia, bầu không khí trong penthouse trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ. Mặc dù mối đe dọa từ Tô Đông Quân và các thành viên gia tộc vẫn còn lơ lửng, nhưng dường như họ đã lùi lại để đánh giá lại đối thủ. Nguyệt Linh và Minh Viễn dành thời gian tiếp theo để hoàn tất các thủ tục mua lại B&G, với tư cách là hai đồng nghiệp ăn ý, nhưng mối quan hệ cá nhân của họ lại bắt đầu thay đổi một cách tinh vi.
Áo choàng Sắt đã bảo vệ Nguyệt Linh, nhưng cũng khiến cô mệt mỏi. Một buổi chiều muộn, sau khi chốt xong một điều khoản phức tạp, Nguyệt Linh nằm dài trên sofa trong phòng làm việc chung, nhắm mắt lại.
Minh Viễn ngồi đối diện, ngắm nhìn cô. Anh chưa từng thấy cô buông lỏng cảnh giác đến vậy. Thường ngày, Nguyệt Linh là một bức tượng điêu khắc hoàn hảo của sự kiểm soát, nhưng lúc này, sự mệt mỏi đã gột rửa lớp vỏ ngoài ấy, để lộ một người phụ nữ trẻ, có phần dễ tổn thương.
“Cô biết không, cô ngủ gật còn đẹp hơn là thức dậy,” Minh Viễn đột ngột lên tiếng, giọng anh trầm thấp.
Nguyệt Linh mở mắt, bật cười khẽ. “Đó có phải là một lời khen, Tổng giám đốc Lục? Hay là một phân tích rủi ro mới, về việc một cố vấn chiến lược ngủ gật quá lâu?”
“Là sự thật,” anh nói, đứng dậy và bước đến tủ rượu. “Tôi đã thấy sự kiệt sức trên mặt cô. Chúng ta vừa trải qua một cuộc chiến. Hãy nghỉ ngơi đi. Và đừng gọi tôi là Tổng giám đốc khi chúng ta ở đây.”
Anh rót hai ly rượu vang đỏ đắt tiền. Nguyệt Linh nhận lấy ly của mình.
“Ranh giới của chúng ta đang mờ đi, Minh Viễn,” cô nói thẳng. “Từ đồng nghiệp, đến vị hôn thê giả, đến đồng minh chiến đấu, và bây giờ là bạn uống rượu trong phòng làm việc vào lúc nửa đêm. Anh có chắc anh vẫn còn nhớ các điều khoản của hợp đồng không?”
Minh Viễn nhấp một ngụm rượu. “Điều khoản chính là không tình yêu. Tôi không tin vào tình yêu. Nhưng hợp đồng không cấm sự... thoải mái. Chúng ta cần đối mặt với một gia tộc đầy rẫy kẻ thù. Nếu chúng ta không thể tin tưởng nhau, chúng ta sẽ thất bại.”
Nguyệt Linh nhìn vào ly rượu. “Sự tin tưởng không phải là tình yêu. Nhưng nó là một loại dây buộc nguy hiểm, phải không?”
“Mọi thứ trong cuộc đời tôi đều nguy hiểm,” anh đáp, đưa tay ra. “Hãy khiêu vũ.”
Nguyệt Linh ngạc nhiên. “Không có nhạc.”
“Chúng ta không cần nhạc.”
Anh kéo cô đứng dậy. Dưới ánh đèn mờ ảo, Minh Viễn đặt tay lên eo cô, Nguyệt Linh đặt tay lên vai anh. Họ bắt đầu di chuyển chậm rãi, một điệu valse không lời giữa không gian im lặng của penthouse. Sự gần gũi này không mang tính lãng mạn, mà mang tính thăm dò. Nguyệt Linh cảm nhận được hơi ấm và sự rắn chắc từ cơ thể anh, sự căng thẳng âm ỉ giữa họ.
Trong khoảnh khắc đó, Nguyệt Linh cảm thấy ranh giới giữa vai diễn và sự thật bắt đầu tan chảy.
2. Sự Thật Đằng Sau Tấm Khiên
Sáng hôm sau, Nguyệt Linh quyết định theo đuổi một trong những mục tiêu cá nhân đã chọn: điều tra về thất bại của Minh Viễn tại chi nhánh châu Âu, điều mà Tô Đông Quân đã cố gắng dùng để tấn công anh.
Dùng danh nghĩa của vị hôn thê, cô yêu cầu Ban Thư ký cung cấp hồ sơ. Sau nhiều giờ làm việc, cô tìm ra câu chuyện thực sự.
Năm năm trước, Minh Viễn đã dẫn đầu một dự án mở rộng quy mô lớn tại Milan. Dự án thất bại thảm hại, gây thiệt hại hàng trăm triệu đô la. Minh Viễn bị triệu hồi về nước trong sự hổ thẹn, và đó là lý do anh từ chối tình yêu và che đậy cảm xúc bằng sự lạnh lùng tuyệt đối.
Nhưng Nguyệt Linh nhận ra một chi tiết quan trọng: hồ sơ ghi rằng sự thất bại đến từ một cuộc tấn công mạng quy mô lớn nhằm vào hệ thống bảo mật của A&V, đúng vào thời điểm quan trọng của thương vụ. Đây không phải là một sai lầm về phán đoán kinh doanh, mà là một hành động phá hoại.
Cô đối chất với Minh Viễn trong vườn thượng uyển.
“Tô Đông Quân đã đúng. Anh thất bại ở Milan,” Nguyệt Linh nói. “Nhưng đó không phải là do anh kém cỏi. Anh đã bị phản bội. Ai đã tấn công hệ thống của anh?”
Minh Viễn cau mày, tỏ vẻ khó chịu. “Cô đang đào bới chuyện không liên quan.”
“Không liên quan sao? Nếu ai đó trong gia đình đứng sau sự cố Milan để làm suy yếu anh, thì đó là vấn đề sống còn của tôi, bởi vì tôi đang đặt cược danh tiếng của mình vào vị trí bên cạnh anh!” Nguyệt Linh nhấn mạnh. “Nói cho tôi biết, Minh Viễn. Anh đang bảo vệ ai, hay anh đang che giấu sự thật kinh khủng nào?”
Minh Viễn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh đầy giông bão. “Tôi đã che giấu sự thật để giữ hòa bình trong gia đình Lục, Nguyệt Linh. Nếu tôi công khai, A&V sẽ chia rẽ. Tôi đã chọn gánh chịu trách nhiệm cá nhân thay vì khiến tập đoàn đổ vỡ.”
“Ai?” Nguyệt Linh thúc giục.
Anh thở dài, kiệt sức. “Bác gái tôi, Lục Ngọc Lan. Bà ấy không bao giờ muốn tôi làm Tổng giám đốc. Bà ấy đã thuê một hacker để phá hoại dự án. Tôi có bằng chứng, nhưng nếu tôi công khai, bà ấy sẽ rút vốn và bán tháo cổ phiếu. A&V sẽ suy yếu và rơi vào tay Đông Quân.”
Nguyệt Linh choáng váng. Gia đình Lục không chỉ tàn nhẫn mà còn sẵn sàng hủy hoại công ty của chính họ vì lợi ích cá nhân. “Và anh đã chọn sống với sự thật đó, chấp nhận mọi sự phán xét, chỉ để bảo vệ công ty?”
“Đó là trách nhiệm của người thừa kế,” Minh Viễn trả lời, giọng anh vang lên nỗi cô đơn. “Đó là lý do tôi không tin vào bất cứ mối quan hệ cá nhân nào. Mọi người đều sẽ làm tổn thương tôi để đạt được thứ họ muốn.”
Cô im lặng, cảm thấy một sự thương cảm sâu sắc. Tấm Khiên Sắt mà Minh Viễn dựng lên không phải để bảo vệ A&V, mà để bảo vệ trái tim anh khỏi sự phản bội.
3. Hợp Đồng Bị Rung Chuyển
Cùng lúc đó, Nguyệt Linh nhận được một tin nhắn nặc danh. Nội dung là một bức ảnh chụp màn hình một đoạn email cũ, trong đó cô chấp nhận một khoản tiền lớn từ Minh Viễn để giải quyết vấn đề viện phí của mẹ cô, ngay trước khi hợp đồng đính hôn được ký. Tin nhắn đi kèm dòng chữ: “Sự thật sẽ sớm được tiết lộ.”
Minh Viễn và Nguyệt Linh hiểu ngay. Tô Đông Quân hoặc Lục Ngọc Lan đang chuẩn bị công bố bằng chứng về hợp đồng đổi chác của họ, biến cuộc đính hôn thành một vụ bê bối bán mình, hủy hoại danh tiếng của Nguyệt Linh và làm suy yếu Minh Viễn.
“Chúng ta phải phản công ngay lập tức,” Nguyệt Linh nói, cảm thấy áp lực quay trở lại. “Họ sẽ công khai nó trong vòng 24 giờ, ngay trước khi chúng ta hoàn tất việc mua lại B&G.”
Minh Viễn nhìn vào bức ảnh, đôi mắt sắc lạnh. “Chúng ta không thể bác bỏ nó. Nó là sự thật. Nhưng chúng ta có thể thay đổi cách người ta nhìn nhận sự thật.”
“Phải, một cuộc họp báo khẩn cấp,” Nguyệt Linh quyết đoán. “Nhưng lần này, chúng ta phải nói ra mọi thứ, hoặc ít nhất là một phần của mọi thứ, để kiểm soát câu chuyện.”
Minh Viễn do dự. “Nếu chúng ta nói rằng đây là một cuộc hôn nhân hợp đồng... mọi thứ sẽ sụp đổ.”
“Không phải nói là hợp đồng. Chúng ta sẽ nói rằng đây là một sự hợp tác chiến lược được xây dựng trên sự tin tưởng tuyệt đối, không phải tình yêu mù quáng,” Nguyệt Linh đề nghị. “Chúng ta sẽ nhấn mạnh vào việc chúng ta đang cùng nhau vượt qua cuộc tấn công của gia đình. Anh đã cứu giúp gia đình tôi, và tôi đã cứu giúp tập đoàn của anh. Đó là sự hợp tác dựa trên lợi ích chung, và điều đó còn mạnh mẽ hơn bất kỳ lời thề yêu đương nào.”
Minh Viễn nhìn cô. Sự táo bạo của Nguyệt Linh luôn khiến anh kinh ngạc. “Nếu cô thất bại, cô sẽ bị coi là kẻ tham lam. Tôi sẽ bị coi là một Tổng giám đốc dùng tiền mua vợ.”
“Và nếu chúng ta không làm gì, anh sẽ bị coi là một kẻ ngốc bị vợ sắp cưới tống tiền, và tôi là một kẻ lừa đảo. Hãy chọn sự thật ít tổn thương nhất.”
4. Nụ Hôn Định Mệnh
Trước cuộc họp báo một giờ, sự căng thẳng trong penthouse đã lên đến đỉnh điểm. Nguyệt Linh đang sửa lại trang phục, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô biết mình đang đối mặt với sự đổ vỡ hoàn toàn về mặt xã hội.
Minh Viễn bước vào, mặc một bộ vest xám than. Anh nhìn cô qua gương. “Cô sẵn sàng chưa, Nguyệt Linh?”
“Sẵn sàng để bị cả thế giới phán xét,” cô cười gượng.
Minh Viễn bước đến sau lưng cô, đặt tay lên vai cô. “Tôi xin lỗi vì đã đẩy cô vào tình thế này. Tôi đã nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ, nhưng cô nói đúng. Tôi đã thất bại trong việc đối mặt với sự thật ở Milan, và tôi đã đưa ra một quyết định tồi tệ.”
“Quyết định đó đã đưa chúng ta lại gần nhau, Minh Viễn,” Nguyệt Linh nhẹ nhàng nói. “Tôi tin tưởng anh. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này.”
Cô quay lại. Ánh mắt cô phản chiếu sự mạnh mẽ và sự tin tưởng tuyệt đối vào anh, không còn là sự nghiệp vụ lạnh lùng.
Minh Viễn nhìn vào đôi mắt cô, trong đó không có sự sợ hãi, chỉ có sự quyết tâm. Anh nhận ra, sự tin tưởng này, sự gần gũi này, đã vượt ra ngoài hợp đồng.
Anh nghiêng người, không nói một lời. Bàn tay anh nâng cằm cô lên, và anh đặt một nụ hôn lên môi cô.
Nụ hôn này không phải là một cử chỉ lãng mạn, cũng không phải là một phần của vai diễn. Nó là sự thừa nhận. Sự thừa nhận về sự tin tưởng đã được xây dựng, về sự tôn trọng đã nảy nở, về ranh giới cuối cùng đã bị phá vỡ. Nó mang theo dư vị của rượu vang đỏ đêm qua và nỗi cô đơn chung mà họ đã chia sẻ.
Nguyệt Linh đáp lại, ôm lấy cổ anh. Khoảnh khắc ấy, cô quên mất hợp đồng, quên mất gia tộc Lục, quên mất máy ghi âm trong vòng tay cô. Cô chỉ cảm nhận được một thứ: một người đàn ông lạnh lùng đang cần một nơi trú ẩn an toàn, và cô sẵn lòng trở thành nơi đó.
“Đây là điều khoản nào trong hợp đồng của chúng ta?” Nguyệt Linh thì thầm, hơi thở gấp gáp.
Minh Viễn trán tựa trán cô, ánh mắt anh tối sầm lại. “Không có. Đây là rủi ro ngoài hợp đồng. Và nó có thể hủy hoại cả hai chúng ta.”
5. Công Khai Sự Thật Nửa Vời
Họ xuất hiện tại cuộc họp báo. Báo chí đã xôn xao với những tin đồn rò rỉ.
Minh Viễn đứng trên bục, bàn tay nắm chặt tay Nguyệt Linh.
“Tôi biết mọi người đang quan tâm đến những tin đồn về mối quan hệ của chúng tôi,” Minh Viễn bắt đầu, giọng anh điềm tĩnh. “Tôi sẽ công khai một sự thật: Cuộc hôn nhân của chúng tôi không dựa trên tình yêu mù quáng, mà dựa trên sự tin tưởng, tôn trọng và hợp tác chiến lược.”
Nguyệt Linh bước lên. “Đúng vậy. Khi gia đình tôi gặp khó khăn cá nhân, Minh Viễn đã dang tay giúp đỡ. Đổi lại, tôi đã dùng hết năng lực và kiến thức của mình để bảo vệ Tập đoàn A&V trong những cuộc khủng hoảng gần đây, mà các bạn đã chứng kiến. Đây là một sự giao dịch công bằng, một sự cam kết đối tác dựa trên sự minh bạch về lợi ích.”
Minh Viễn kết thúc bằng một tuyên bố mạnh mẽ. “Tôi đã chọn một người phụ nữ đặt công việc và năng lực lên hàng đầu, chứ không phải một người chỉ biết nói lời yêu mà không có sự hỗ trợ thực tế. Chúng tôi tin rằng, một sự hợp tác mạnh mẽ và minh bạch về lợi ích còn bền vững hơn bất kỳ lời thề lãng mạn nào.”
Thông điệp của họ là rõ ràng: Đúng, đây là một cuộc hôn nhân có mục đích, nhưng mục đích đó là sự thành công chung, không phải sự lừa dối.
Thị trường phản ứng không tiêu cực như dự đoán. Sự thẳng thắn của họ, cùng với thành công trong thương vụ B&G, khiến công chúng và nhà đầu tư chấp nhận. Họ có thể là cặp đôi lập dị nhất, nhưng họ là cặp đôi hiệu quả nhất.
Nhưng khi Nguyệt Linh nhìn vào mắt Minh Viễn, cô biết rằng rủi ro lớn nhất đã không nằm ở thị trường, mà nằm ở nụ hôn ngắn ngủi, không có trong hợp đồng, và bây giờ họ đã cùng nhau vượt qua một ranh giới không thể quay lại. Mối quan hệ của họ đã bị lung lay bởi sự thật và cảm xúc.